"Trình Trình." Doãn Mạch vốn không có nhiều kinh nghiệm dỗ dành người khác, chỉ có thể nghiêng người ôm lấy Lộ Trình Trình, "Đừng giận nữa được không?"
Lộ Trình Trình không muốn vì chuyện này mà gây bất hòa với Doãn Mạch, nhưng cậu thực sự cảm thấy không cam tâm. Cậu ngẩng đầu hỏi: "Gấp lại thì sẽ không nhìn thấy người đó nữa, như vậy cũng không được sao?"
Cậu không thực sự giận, hay có thể nói, so với tức giận, cậu cảm thấy tủi thân hơn vì Doãn Mạch không hiểu điều cậu quan tâm. Cậu nằm xuống một chút, đặt đầu lên đùi Doãn Mạch, không nhìn đối phương nữa, quay đầu về phía TV.
Doãn Mạch không muốn thấy cậu không vui mà phải gượng cười, suy nghĩ một lúc rồi nhấn nút tạm dừng trên điều khiển từ xa, giải thích: "Anh có thể cho phép tấm ảnh tồn tại ---- như trước đây, để ở nơi anh không nhìn thấy, anh thậm chí đã quên mất là có một tấm ảnh như vậy. Nhưng Trình Trình, nơi không nên có tấm ảnh đó nhất, chính là chỗ của em."
"Em không bận tâm mà!" Lộ Trình Trình nắm tay Doãn Mạch, "Em chỉ muốn nhìn thấy anh hồi đó thôi."
"Anh bận tâm." Doãn Mạch cúi đầu nói.
Tóc mái của anh hơi dài, rủ xuống theo động tác, gần như che kín mắt, khiến người ta không nhìn rõ được sắc mặt anh. Lộ Trình Trình đưa tay muốn giúp anh vén tóc lên, nhưng anh lùi lại, né tránh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play