[Đúng, tôi nhớ rõ chuyện Lâm Trà quyến rũ Liễu Minh Khiêm cũng đã được làm sáng tỏ rồi. Diễn xuất của Lâm Trà rất tốt, cần gì phải đi cửa sau]

[Đúng nha, Lâm Trà kỳ thật rất tốt. Nhưng cũng không biết vì cái gì, sáng nay thức dậy ta nhìn thấy Lâm Trà liên thấy chán ghét. Ngược lại đối với Lâm Sở Nhu cảm thấy rất tốt!]

[Đúng đúng đúng! Tôi cũng vậy!]

[Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!]

[Cảm giác này thật sự rất kỳ quái]

*

Dư luận trên mạng đã trở mặt.

Lâm Sở Nhu lại hồn nhiên không biết.

Sau khi thức tỉnh toàn bộ nội dung vở kịch, bên tai cô ta xuất hiện một thanh âm m.ô.n.g lung: "Cô chỉ có 24 giờ, cô chỉ có 24 giờ..."

Lâm Sở Nhu không rõ thanh âm này muốn nói cái gì. Nhưng cô ta có một loại dự cảm. Cô ta phải có được Hạ Vân Tề trong vòng 24 giờ, nếu không sẽ không còn kịp.

Hạ Vân Tề là một người rất có trách nhiệm.

Bởi vì chịu trách nhiệm nên dù chỉ đính hôn với Lục Yên Yên nhưng anh ta cũng ôm ý nghĩ sẽ vì cô ấy phụ trách cả đời. Trong mắt anh ta, ý thức trách nhiệm còn hơn cả việc hai người yêu nhau ở bên nhau, có yêu hay không không quan trọng như vậy.

Và đó chỉ là trách nhiệm ở cấp độ hợp đồng.

Nếu như là... sâu hơn một tầng thì sao?

Sau bữa tối, các vị khách tụ tập nói chuyện.

Vẫn là những chuyện phiếm bình thường hay nói sau khi ăn xong. Chỉ là không khí lúc này cùng ban ngày lúc mới gặp có chút bất đồng.

Lâm Sở Nhu cũng không chú ý tới. Mặc dù tất cả mọi người đều ngồi vây quanh cái bàn trong sân nhưng cơ thể bọn họ lại không tự chủ được hướng gần về phía Lâm Trà.

Lâm Sở Nhu và Lục Yên Yên là hai người cuối cùng đi tới. Hạ Vân Tề kéo cái ghế bên cạnh và gọi Lâm Sở Nhu ngôi bên cạnh anh ta.

Mặt Lâm Sở Nhu lộ vẻ nhăn nhó: "Cạnh anh toàn mùi t.h.u.ố.c lá thôi. Vẫn nên để vị hôn thê của anh ngồi đi."

Hạ Vân Tề nhướng mày.

Sau khi thức tỉnh nội dung vở kịch, tình cảm của anh ta đối với Lâm Sở Nhu tương đối sâu đậm. Hơn nữa tình cảm bị hệ thống không chế nên bây giờ anh ta yêu Lâm Sở Nhu đến c.h.ế.t đi sống lại.

Anh ta biết trước đây Lục Yên Yên mạo danh thay thế Lâm Sở Nhu nên không để cho cô ấy ánh mắt tốt?

"Chúng tôi chỉ là liên hôn gia tộc!"

Hạ Vân Tề bình tĩnh nói: "Tôi nhận thức rất rõ người tôi thích là ail"

Mặt Lâm Sở Nhu ửng hồng, xấu hổ cúi đầu.

Hạ Vân Tề yêu thương xoa xoa đầu của cô ta nhưng khi nhìn về phía Lục Yên Yên thì lại thành ánh mắt không khách khí.

Ngay cả nhìn Lục Yên Yên cũng lười nhìn Hạ Vân Tề. Cô ấy vui vẻ ăn đậu Hà Lan Lâm Trà vừa mới nấu xong. Khi phát hiện ánh mắt mọi người đều nhìn vê phía mình, cô ấy mới ngẩng đầu.

"Hạ Vân Tề, cuộc hôn nhân này tôi cũng không bắt buộc anh phải đính hôn. Nếu anh có bản lĩnh thì đến trước mặt ông nội của anh, bảo ông ấy tới nhà chúng tôi từ hôn đi. Nếu ông ấy tới thì tôi hoàn toàn không có ý kiến gì mà thành toàn cho anh."

Lục Yên Yên lại liếc Lâm Sở Nhu: "Cũng không biết, ông nội anh chọn ai giữa tôi và Lâm Sở Như!"

"Cô"

Hạ Vân Tề tức giận đứng lên: "Lục Yên Yên, cô đừng mong gì. Người tôi thích chỉ có Nhu Nhu thôi!"

Nói xong lời này, Hạ Vân Tề dắt tay Lâm Sở Nhu sải bước rời đi. Thậm chí anh ta không muốn cùng Lục Yên Yên ở trong sân này để cùng hít thở chung một bầu không khí.

Lục Yên Yên nhìn bóng lưng Hạ Vân Tà.

Vì sao ở trong mộng cô ấy lại dây dưa với Hạ Vân Tề như vậy? Con hàng này ngoại trừ đẹp trai một chút thì quả thực chính là bị liệt não!

Chính mình ban ngày hôm nay lại còn khổ sở và ghen tị bởi vì nhìn thấy anh ta và Lâm Sở Nhu đứng chung một chỗ... Chắc cô ấy điên rồi!

Vẫn nên ăn dưa đi!

Ăn dưa mới là chuyện vui nhất!

*

Bình thường tám giờ tối vốn là thời điểm các khách mời tụ tập trò chuyện với nhau sau khi ăn xong. Nhưng vì Hạ Vân Tề và Lâm Sở Nhu đã không vui vẻ mà rời đi trước làm mọi người bối rối chốc lát.

Nhưng đó cũng chỉ là khách mời tạm thời thôi, còn các khách mời cố định của chương trình thì vẫn ngồi tại chỗ cũ. Ngoài mặt thì bọn họ đang nói chuyện phiếm nhưng thật ra là đang nghe lén tiếng lòng Lâm Trà để ăn dưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play