Lâm Trà thề son sắt: "Hai ngày trước, tôi có nhận một việc gấp trên diễn đàn, phải làm xong công tác ở đây rồi mới đi được, cậu dẫn một Lâm Trà khác qua đây để làm tiếp, chúng ta cùng nhau kiếm được thêm nhiều tiền đó. "

"Lỡ người ta không muốn đến thì sao?" Hệ thống có chút lo lắng.

"Trời ơi, phải thử mới biết được! Bên ngoài còn chia hoa hồng tận mấy trăm vạn đó!"

Hệ thống vô cùng rối rắm, nhưng nghĩ lại vợ mình vốn...

Được rồi, làm!

Sau khi truyền thông tin cho Lâm Trà ở thế giới khác, Lâm Trà" ngẩng đầu nhìn Thẩm Túy cô đơn trong buổi tiệc.

Đã từng là Ảnh đế nhiệt huyết, giờ lại mất hồn như thế.

"Tôi sẽ giúp anh chuyện này. " Lâm Trà nhẹ giọng nói với thân ảnh kia: "Nhưng cô ấy có ở lại hay không, đó là do anh. "

*

"Thật sự anh không thể quay lại sao?"

Xe dừng ở tiểu khu Tử Kim Hoa, Thẩm Túy im lặng, không trả lời câu hỏi của cô.

Nhưng Lâm Trà cảm thấy cô đã biết đáp án rồi.

Dù sao thì con người là động vật ích kỉ.

Lâm Trà cảm thấy loại ích kỉ này không có gì không đúng. Thẩm Túy hi vọng nàng buông bỏ tất cả để đến thế giới của hắn, thì ngược lại nàng cũng thế.

Vì tình yêu mà buông bỏ hết mọi thứ cô làm không được, cuộc đời con người dài đằng đẳng, trừ tình yêu thì còn nhiều thứ khác quan trọng hơn.

Trước khi xuống xe, Lâm Trà nói với Thẩm Túy: "Em không biết khi nào em sẽ rời đi, nhưng em cảm giác được em không ở đây lâu đâu. Thay vì suy nghĩ những chuyện xa xôi như thế, trước khi em đi, thì cứ vui vẻ với nhau thôi, được không anh?" Cô vừa dứt lời, tuyết ngừng rơi, trăng tròn ló dạng khỏi đám mây đen, trải một màn sương bạc đến mặt đất.

Thẩm Túy ôm lấy Lâm Trà, hôn phớt lên môi cô: "Được. "

*

Đêm đó, Lâm Trà không qua đêm với Thẩm Túy.

Hôm sau là ngày cuối cùng ghi hình của, Lâm Trà cần nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai Thẩm Túy cũng có hành trình riêng, dưới lầu tiểu khu, hai người như những cặp tình nhân yêu đương nồng nhiệt khác, hôn tạm biệt.

Sau khi lên nhà, ánh đèn trên trần sáng lên.

So với căn nhà hỗn loạn trước, lúc này phòng khách được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ, như không có dấu vết hai ngày này sinh hoạt hỗn loạn.

Lâm Trà nằm thoải mái trên giường, nhớ lại hệ thống dặn dò lúc trước.

Hệ thống yêu cầu phá nát, không cho rằng cô sẽ lật ngược tình thế, Lâm Trà cũng nghĩ vậy. Nhưng dựa vào tình tiết phát triển của tiểu thuyết, hẳn là Lâm Sở Nhu sẽ ôm được mỹ nam Hạ Vân Tề về, thuận tiện đạt được thành tựu nổi tiếng. Hiện tại cô cách hai mục tiêu này còn rất xa.

À... là do Lâm Sở Nhu không có thực lực, không liên quan đến côi

Nên chắc là cô có thể thuận lợi trở về.

Lắm Trà đi tắm, rồi lên giường nằm, đặt đồng bồ báo thức, đeo bịt mắt ngủ, chuẩn bị nghỉ ngơi để ngày mai quay.

Bỗng nhiên vang lên tiếng "Đinh, rồi sau đó là giọng nói quen thuộc: "Hai tháng tôi không ở đây, hẳn là cô đã thành người không có thành tựu nào, bị đuổi khỏi giới giải trí rồi đúng không... Đậu má†"

Hệ thống vừa trở lại thế giới này, đi tìm Lâm Trà. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là cô đang nằm trên giường rất thư thái, chuẩn bị đi ngủ.

"Có gì đó sai sai rồi nha!" Hệ thống gầm thét.

Lâm Trà nghe được âm thanh của hệ thống, mơ màng ngồi dậy: "Cậu trở lại rồi!

Cô nhìn xung quanh không thấy ai, mới nhớ ra là hệ thống chỉ có giọng nói, không có thực thể, nên đeo lại bịt mắt, nằm xuống giường nói chuyện với hệ thống trong đầu:

"Đúng thật là nội dung câu chuyện lệch một chút, nhưng tôi cảm thấy cậu sẽ giải quyết ổn thỏa thôi. "

Hệ thống:???

Nát bét như thế, đừng nói đến cậu, mẹ ruột là tác giả cũng không giải quyết nổi!

Toàn bộ số liệu trên hệ thống đều rối loạn, cậu vội mở ghi chép tình hình lúc trước để xem.

Thấy Lâm Trà nhận được tài nguyên của người phát ngôn Lam Phong Linh, hệ thống nhíu mày, có gì đó không đúng rồi... Nhưng vẫn trong dự đoán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play