Chương Thiếu Đằng vắt hết óc suy nghĩ. Hiện tại anh ta mới phỏng vấn mười mấy diễn viên, rốt cuộc là ai có vấn đề đây? Sinh viên mới nhặt từ trường đại học? Hay là diễn viên phụ kỳ cựu có thâm niên tám năm kia, hay là..."
"Là nam chính của ông đó-"
Giọng đạo diễn Phùng ung dung, sắc mặt Chương Thiếu Đằng hoảng hốt như sấm nổ bên tai, mãi vẫn không nói lên lời.
*
Thấy mấy vị đạo diễn nhất định không từ bỏ, nhất định muốn cô tham gia bộ phim mới của bọn họ, Lâm Trà thật sự không có cách nào khác chỉ có thể thỉnh giáo Trần Vân.
Trần Vân ở bên kia đại dương nhận điện thoại của Lâm Trà, đưa ra biện pháp giải quyết: có thể cho Lâm Trà dành vài ngày làm khách mời tham gia mấy hạng mục của họ.
Bởi vì những đạo diễn này đều đảm nhận những vai trò quan trọng, diễn là hot.
Sau khi Trần Vân thương lượng với đạo diễn Ngụy thì đạo diễn Ngụy cũng đồng ý để Lâm Trà dành vài ngày đi quay phim.
Mà cuối cùng Lâm Sở Nhu vẫn bảo vệ được vị trí nữ chính của mình, đơn giản là Lâm Trà không có hứng thú đối với vai nữ chính này.
Kết quả này khiến cô không mấy vui vẻ, khi nhìn Lâm Trà, trong lòng cô vẫn âm thầm oán hận, cánh môi bị răng cắn càng lúc càng trắng bệch.
Phương Nguyệt Dao hăng hái bừng bừng đi theo Lâm Trà: "Trà Trà, cuối tuần cô sẽ gia nhập đoàn đúng không? Tuần sau tôi cũng sẽ đi quay! Sau đó chúng ta có thể gặp lại nhau rồi!"
"Cô cũng đến nhận vai ư!"
Nghe được tin tức này của Phương Nguyệt Dao, Lâm Trà rất là hào hứng: "Nhưng không phải cậu đang quay bộ phim trinh sát hình sự kia sao?"
"Tôi chỉ có một vai nhỏ ở trong Lạc Hoa Ngâm thôi! Có mười mấy cảnh mà thôi! cũng là khách mời-"
"Nhưng muốn diễn, đương nhiên tôi cũng muốn đi cùng cậu! Nếu tôi không tham gia bộ trinh sát hình sự trước thì không chừng vai nữ phụ của cô chính là của tôi rồi!"
Phương Nguyệt Dao rất buồn khi không lấy được vai nữ phụ, không thể gần Âu Hoàng là tổn thất lớn nhất đời này của côi!
"Ha ha ha!" Lâm Trà ngượng ngùng cười: "Không sao đâu, chúng ta đều ở Hoành Thành, có thể hẹn nhau ăn cơm-"
"Đúng vậy." Phương Nguyệt Dao gật đầu như giã tỏi: "Đến lúc đó cô ra ngoài ăn cơm cũng đừng quên tôi!"
"Đương nhiên!"
Hai người lại hàn huyên một hồi, chỉ chốc lát sau, nhân viên công tác tới và báo cho Phương Nguyệt Dao rằng cô chính là nữ minh tinh đầu tiên lên sân khấu.
Trên thảm đỏ, vị trí lên sân khấu cực kỳ quan trọng, Phương Nguyệt Dao không ở vị trí cuối cùng nhưng có thể lên sân khấu đầu tiên cũng rất tuyệt.
"Trà trà, tôi đi trang điểm lại"
Phương Nguyệt Dao đứng lên, gọi thợ trang điểm đến, lấy hai miếng dán giữa nhiệt trong túi xách ra dán vào làn váy bên đùi: "Aizz, bên ngoài lạnh muốn chết! Nói thật, tôi cũng muốn mặc áo bông thật to đi ra ngoài!"
"Cũng chỉ mấy chục mét thôi mà! Đi nhanh lắm!" Lâm Trà an ủi.
Hiện tại là cuối tháng mười một, bên ngoài cuồng phong gào thét rất không ủng hộ đối với nữ minh tinh.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Trà chú ý tới nhân viên công tác đi thông báo cho nghệ sĩ tiếp theo lên sân khấu, dư quang cô thoáng nhìn và phát hiện người đi theo phía sau Phương Nguyệt Dao lên sân khấu chính là Lâm Sở Nhu.
Gần đây, Phương Nguyệt Dao sửa sai tốt và lấy lại được nữ chính, nên thăng chức một đường. Nhưng Lâm Sở Nhu lại không may mắn như vậy: chương trình giải trí điền viên cô ta tổ chức đã thất bại, mấy lần hãm hại Lâm Trà bị bại lộ, hiện tại ngay cả vị trí nghệ sĩ tuyến hai cô ta cũng không giữ được. Vị trí thảm đỏ của cô ta ở phía sau Phương Nguyệt Dao. Cô ta mang đến hai người hầu, Triệu Viện Viện và Trần Di cũng đi theo phía sau Phương Nguyệt Dao.
Lâm Trà mở ăn dưa hệ thống ra, vô thức cau mày.
[Quả nhiên... ]
Phương Nguyệt Dao nhận thấy có gì đó không đúng, vừa để thợ trang điểm trang điểm lại, vừa hỏi Lâm Trà: "Sao thế?"
Lâm Trà nhíu mày đứng dậy, giúp Phương Nguyệt Dao sửa sang lại váy dài Nguyệt Bạch, kiên nhẫn dặn dò: "Váy cọ dài, đợi lát nữa đi đường cố gắng đi nhanh lên. Nếu đi chậm quá thì người khác có thể giẫm lên..."
[Trời ạ, hai cô hầu của Lâm Sở Nhu khó chịu vì cô đi trước Lâm Sở Nhu nên muốn giẫm lên váy cô để cô bị xấu mắt đấy! ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT