Tất cả mọi người đều cảm thấy rất tò mò, không biết rốt cuộc Lâm Trà đã nói gì với Phương Nguyệt Dao, chỉ có một mình Mục Hi là vẫn chuyên tâm gắp thức ăn cho Văn Hiên Minh.
Trong giây tiếp theo, khi Mục Hi vươn tay định gắp tôm, Phương Nguyệt Dao dùng tốc độ nhanh hơn đoạt lấy con tôm cô ta định gắp.
Mục Hi dừng lại, có chút tức giận.
Nhưng chỉ là một con tôm mà thôi, không cần thiết vì chuyện này mà tức giận với Phương Nguyệt Dao. Nghĩ vậy, cô ta cũng không tranh giành với Phương Nguyệt Dao, lại vươn tay gắp một con tôm khác.
Mà Phương Nguyệt Dao trực tiếp bỏ con tôm lúc nãy vào trong bát của Văn Hiên MinhI
"Anh rể, con tôm này siêu béo! Anh nếm thử đi!"
Văn Hiên Minh:?
Mục Hi:??
Mọi người ở hiện trường:???
Văn Hiên Minh nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, rất nhanh đã nhận ra đây chính là chủ ý của Lâm Trà đưa ra cho Phương Nguyệt Dao, dở khóc dở cười, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Cám ơn."
"Không cần khách sáo!"
Phương Nguyệt Dao đắc ý nói: "Em chỉ gắp thay cho chị gái mình mà thôi!"
Văn Hiên Minh và Phương Nguyệt Hinh nhìn nhau, ánh mắt dịu dàng.
Mục Hi nhìn cảnh tượng này, sắc mặt trắng bệch. Cánh tay cô ta vẫn đang dừng lại trên không trung, không thể rút về, cũng không thể gắp cho Văn Hiên Minh, cuối cùng chỉ có thể bực bội đặt con tôm đó vào bát của chính mình.
Mục Hi lại vươn tay muốn gắp một miếng sườn chua ngọt, nhưng tốc độ của Phương Nguyệt Dao còn nhanh hơn, chính xác kẹp lấy miếng sườn mà Mục Hi đang định gắp, rồi lại bỏ vào trong bát Văn Hiên Minh!
"Anh rể! Món sườn này cũng rất ngon! Anh nếm thử đi!"
Kế tiếp, cho dù Mục Hi muốn gắp cái gì thì cũng đều bị Phương Nguyệt Dao giành trước một bước, sau đó bỏ vào trong bát của Văn Hiên Minh
Bất tri bất giác, thức ăn trong bát của Văn Hiên Minh chất cao như một ngọn núi!
"Cô"
Mục Hi không thể nhịn được nữa: "Phương Nguyệt Dao, cô làm cái gì vậy, cô có quan hệ gì với anh Hiên Minh? Đến phiên cô gắp thức ăn cho anh ấy sao?"
"Anh ấy là anh rể của tôi!"
Phương Nguyệt Dao đúng lý hợp tình trả lời: "Em vợ giúp chị gái gắp thức ăn cho anh rể, không có vấn đề gì chứ?"
"Chuyện này..." Mục Hi nghẹn họng.
Cô cảm thấy không có vấn đề gì à?
Tại sao em vợ lại gắp thức ăn cho anh rể
Nhưng ngay sau đó, lại nghe thấy Lục Yên Yên nói: "Nguyệt Dao không được gắp thức ăn cho Văn nhị thiếu gia, vậy cô thì được sao?"
"Người ta tốt xấu gì cũng là em vợ của Văn nhị thiếu, còn cô thì tính là cái gì chứ?!"
Sắc mặt Mục Hi trắng bệch.
Cô ta và Văn Hiên Minh quen biết nhau từ nhỏ, sao lại không tính là gì?
Thế nhưng ngoại trừ quen biết nhau từ nhỏ thì giữa hai người quả thật không còn quan hệ gì nữa, cô ta chỉ có thể không cam tâm mà ngậm miệng lại.
Phương Nguyệt Dao thấy Mục Hi cãi không lại mình, trong lòng vô cùng vui sướng.
Văn lão gia khẽ ho hai tiếng, nói:
"Hi Hi và Hiên Minh là thanh mai trúc mã, con bé quan tâm Hiên Minh cũng là chuyện bình thường. Nguyệt Hinh, dù sao con cũng là con dâu của Văn gia chúng ta, sao lại nhỏ nhen như vậy!" Văn lão gia đương nhiên sẽ không mắng Lâm Trà và Lục Yên Yên, dù sao hai người này cũng là khách. Nhưng Phương Nguyệt Hinh và Phương Nguyệt Dao thì khác.
[Sao lại nhỏ nhen như vậy?]
Tiếng lòng Lâm Trà vang lên, giọng điệu châm chọc.
[Nếu như cô rộng lượng một chút thì đoán chừng đêm nay Mục Hi đã có thể lên giường với Văn nhị thiếu gia, ngày mai còn có thể sinh cho anh ta một đứa bé]
[Ôi, còn nói là xuất thân danh giá gì đó? Kết quả lại làm loại chuyện này, chưa kết hôn đã sinh con, xuất thân danh giá? Nói ra không thấy mất mặt à!"
"Làm càn!"
Văn lão gia không nhịn được, lớn tiếng mắng.
Trùng hợp thay, Mục Hi vừa mới khách sáo nói cảm ơn Văn lão gia đã quan tâm thì tiếng mắng này mang lên, nghe có vẻ như là đang mắng cô ta vậy.
"Bác Văn..."
Mục Hi sợ tới mức giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Thật xin lỗi, con thật sự chỉ muốn quan tâm anh Hiên Minh một chút, không hề muốn phá hoại tình cảm giữa anh ấy và chị Nguyệt Hinh..."
"Hi Hi, bác không có nói con."
Văn lão gia thở dài, an ủi Mục Hi.
[Không phải nói Mục Hi thì nói ai?]
Lâm Trà không biết vừa rồi đối phương chính là đang mắng cô.
[Ngoài cô ta ra, ở đây còn có ai thèm muốn chồng người khác sao?]
[Tiểu tam quả nhiên là có tật giật mình! Vừa nghe ông ta mắng liền nghĩ là mắng mình]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT