Giọng nói của Lâm Trà đột ngột vang lên làm Chu Ngạn Khai giật mình, anh ta nhìn lướt qua khách mời nhưng phát hiện chẳng có ai nói cả nhưng tất cả mọi người đều lộ ra vẻ lo lắng, ánh mắt mở to ra theo bảng năng nhìn về phía một người duy nhất, Chu Ngạn Khai cũng nhìn theo những ánh mắt đó thì nhìn thấy Lâm Trà đang đứng ở phía sau khách mời với vẻ mặt nghi hoặc.
Lâm Trà cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cô chỉ vào mình, kinh ngạc nói: "Anh... Anh đang nói chuyện với tôi sao?!"
Sau đó mọi người đều cảm thấy đau đầu đến mức trời đất quay cuồng, axit trong dạ dày trào dâng và có một cảm giác ghê tởm đến mức như muốn nôn ra đến nơi.
Chờ cảm giác này kết thúc thì bên tai lại vang lên tiếng lòng quen thuộc của Lâm Trà.
[Ồ, tôi hiểu rồi, vậy là anh không hề muốn nhận nuôi một chú mèo con nào cả, anh chỉ muốn mượn độ nổi tiếng của chương trình chúng tôi để tìm vợ thôi chứ gì!]
Chu Ngạn Khai còn chưa kịp bình tĩnh lại sau khi thoát khỏi cơn khó chịu đó thì Giang Minh Khải và Chu Trạch Hủ đã vươn tay ra đè Chu Ngạn Khai xuống, một người đã bịt miệng anh ta lại.
Câm miệng!
Cảm giác này quá khó chịu về sau tuyệt đối không thể để Lâm Trà biết chuyện tiếng lòng của mình bị người khác nghe thấy được!
Lâm Trà mờ mịt nhìn về phía Giang Minh Khải và Chu Trạch Hủ.
[Hửm? Sao anh Khải và Chu Trạch Hủ lại đè Chu Ngạn Khai xuống?]
{Tôi hiểu rồi!]
[Nhất định là do Chu Ngạn Khai đã làm điều gì đó quá kinh khủng đến mức ngay cả anh Khải và Chu Trạch Hủ cũng nhịn không được cho nên mới bịt miệng của anh ta lại!]
[Không phải vậy thì còn sao nữa]
[Chương trình này của chúng ta có lòng tốt muốn đưa mèo đến gặp người nhận nuôi tốt nhưng anh ta lại muốn mượn sức ảnh hưởng của chương trình để tìm vợ, mà chẳng bao giờ nghĩ rằng vợ anh ta chẳng muốn gặp anh ta chút nào cả]
"Chắc chắn không phải!"
Chu Ngạn Khai cố gắng vùng vẫy ra khỏi sự kìm kẹp của Giang Minh Khải nhưng anh ta phát hiện nếu mình tiết lộ rằng có thể nghe được tiếng lòng của Lâm Trà thì thời gian sẽ bị quay lại, vì thế anh ta quát lớn vào mặt những khách mời khác: "Vợ tôi yêu tôi!"
"Thật sự là bởi vì anh yêu cô ấy nên mới muốn tìm cô ấy sao?" Lục Yên Yên hỏi ngược lại.
"Đương nhiên!" Chu Ngạn Khai dùng sức gật đầu: "Làm sao tôi nỡ để cô ấy rời xa mình được chứ!"
[Nói bậy nói bạ gì thế]
Nhân viên phục vụ bên cạnh bưng cà phê lên, Lâm Trà yên phận làm nền mà tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, cô vừa uống cà phê vừa châm chọc đối phương.
[Chẳng lẽ không phải bởi vì lúc trước khi kết hôn đã đưa quá nhiều sính lễ, hơn nữa anh ta biết rằng nếu cùng vợ mình kết hôn thì sẽ nhận được rất nhiều của hồi môn từ bố vợ, vì thế anh ta lo lắng người chạy mất sẽ không lấy được gì nếu không còn lâu mới khổ sở đi tìm đi tìm!]
Chu Ngạn Khai bất ngờ.
Làm sao người phụ nữ này có thể biết được...
[Để tôi xem nào... ]
Lâm Trà mở hệ thống ăn dưa ra, hai mắt ngay lập tức sáng lên.
[Ồ, vợ của Chu Ngạn Khai là phú nhị đại đến từ Hồng Không cơ mà, trong nhà có rất nhiều tiền! Để cưới được cô ấy mà Chu Ngạn Khai đã tặng rất nhiều trang sức vàng bạc, riêng tiền mặt cũng lên đến hơn một trăm vạn rồi đấy!]
Các khách mời nhớ rõ tổ chương trình từng điều tra sơ qua lai lịch của Chu Ngạn Khai, gia cảnh của Chu Ngạn Khai cũng không tồi chút nào nhưng không phải phú nhị đại mà chỉ ở trong gia đình khá giả mà thôi, sau khi tốt nghiệp đại học, đi làm được hai năm, sau đó lại xây dựng sự nghiệp của riêng mình bằng cách mở một công ty nhỏ, lợi nhuận thu về trong một năm hình như cỡ một hai trăm vạn gì đó. Nhưng anh ta lại nỡ chi hơn cả trăm vạn để theo đuổi nữ thần, xem ra anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để theo đuổi được vợ mình!
"Cho nên anh muốn chúng tôi giúp anh tìm vợ anh về là vì của hồi môn à?" Lục Yên Yên hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT