Cao Tuấn Dật đã nằm trên mặt đất, hốc mắt đen một vòng, hôn mê bất tỉnh nhân sự.

Lâm Trà ngẩn người.

Đã... xỉu?

Vô dụng ghê-

Bất quá Lâm Trà đột nhiên cảm thấy, một màn này giống như đã từng thấy qua?

*

Trần Vân dẫn theo bảo vệ vội vàng chạy tới, mang Cao Tuấn Dật đi.

Hắn theo đuôi Lâm Trà mưu đồ gây rối, cần chờ cảnh sát đưa hắn về đồn cảnh sát.

Bên kia, Lâm Trà đỡ Thẩm Túy lên xe, dùng nước sạch giúp anh rửa đi sương xịt phòng sói trên mặt và cổ.

Cô tới gần Thẩm Túy, cẩn thận lau chùi từng tấc da thịt trên cổ anh, trong mắt phản chiếu ra khuôn mặt Thẩm Túy.

Thẩm Túy ngồi trong xe, ngẩn ngơ nhìn Lâm Trà.

Nhìn thấy làn da cô mịn màng như mỡ đông, mí mắt cô rủ xuống, mắt sáng ngời như nai con, con ngươi màu nâu như hai viên hổ phách.

Trong lòng Thẩm Túy lại run rẩy.

Tay cô lướt qua da thịt anh, giống như một sợi lông vũ không ngừng gãi ngứa trong lòng anh. Anh tự nhiên cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, cả người cũng khô nóng lên.

Lâm Trà toàn bộ chú ý đến việc lau chùi sương xịt phòng sói trên mặt Thẩm Túy, bởi vì nguyên nhân chiều cao, nên cô cúi người xuống, ghé sát vào người Thẩm Túy cẩn thận lau chùi.

Cổ áo rũ xuống do trọng lực, lộ ra cảnh xuân của thiếu nữ, trắng nõn mịn màng, nhẹ nhàng nhộn nhạo như sóng nước.

Mặt Thẩm Túy đỏ lên, nhanh chóng dời ánh mắt đi. Lâm Trà lại nghi hoặc nghiêng đầu.

"Thẩm lão sư, tôi đụng trúng mắt anh à? Vậy tôi sẽ nhẹ hơn một chút."

Lâm Trà duỗi tay, định tiếp tục lau chùi giúp Thẩm Túy, cảnh xuân kia lại một lần nữa đập vào mắt.

Một ngọn lửa thảo nguyên sắp bùng cháy, Thẩm Túy đè nén rung động trong lòng, đột nhiên bắt lấy tay Lâm Trà.

"Không cần, cứ như vậy đi!"

Hắn hạ giọng, âm sắc trở nên càng thêm trầm thấp lại giàu từ tính.

"Tiểu Lục tổng nhờ tôi giúp bọn họ phỏng vấn diễn viên... Tôi, tôi đi trước!"

Nói xong, Thẩm Túy vội vàng rời đi.

Nhìn dáng vẻ kia, thế nhưng có vài phần cảm giác chạy trối chết.

Trần Vân trở về từ chỗ bảo vệ, trên đường gặp Thẩm Túy thì chào hỏi, nhưng tâm Thẩm Túy không ở đây, cũng quên trả lời cô ấy, sắc mặt phiếm hồng vội vàng rời đi.

Trần Vân đi tới bên cạnh Lâm Trà, không hiểu ra sao."Sao Thẩm lão sư đi vội vậy? Em chọc anh ấy hả?"

"Sao có thể? Em ngoan như vầy, sao làm ra loại chuyện đó được!"

Lâm Trà vô tội nhún vai.

*

Đêm đó, dưới sự trợ giúp của bộ phận quan hệ công chúng của công ty giải trí Thiên Diệu, Kim Đậu Đậu thu thập được chứng cứ Cao Tuấn Dật liên lạc riêng tư với fan, hơn nữa, công ty giải trí Thiên Diệu còn liên hệ với paparazzi, chiếm được ảnh chụp Cao Tuấn Dật và fan mỹ nữ cùng đi thuê phòng.

- Paparazzi vốn định phơi bày Cao Tuấn Dật ra ánh sáng vào trận chung kết, nhưng nhìn thái độ này của Thiên Diệu là không có ý định để cho hắn tham gia trận chung kết.

Một khi tin tức được đưa ra, nó đã gây chấn động trên mạng.

[Cao Tuấn Dật nhìn rất thuộc hệ cấm dục nha, dĩ nhiên liên lạc riêng với fan, còn thuê phòng] [Hô hô, nam nhân trong giới giải trí, thật sự không có bao nhiêu người tốt!]

[Mấu chốt là tố chất của những minh tinh này quá thấp, không thể thành thật làm một công dân tốt có đạo đức tuân thủ pháp luật sao?]

[Gương mặt kia Cao Tuấn Dật quả thực lãng phí, vốn tôi còn rất thích hắn! Đúng là cặn bã]

[Ha ha ha chỉ có tôi chú ý đến giải Nobel toán học và thành tế bào sao? Cá lọt lưới trong giới giải trí này nhiều ghê! Kiến thức đơn giản như vậy cũng không biết!]

[Lầu trên cậu không cô đơn đâu, tôi đã cười rất nhiều khi nhìn thấy hai quả dưa này! Những minh tinh này làm người nổi tiếng cái gì, có thể học hành đàng hoàng trước đã rồi hãy đến giới giải trí kiếm tiên được không]

[Người ta nói thần tượng là tấm gương cho con cái, nếu tấm gương của con tôi là một con cá lọt lưới như vậy, tôi sẽ thật sự biết ơn!]

[208 nhóm của giới giải, nên trở về đọc thêm sách đi! Đọc chưa được bao nhiêu sách thì đừng ra ngoài, mất mặt xấu hổ lắm]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play