Người đại diện cầm điện thoại di động lên nhìn, trong hòm thư rác là vô số những tin nhắn gửi đến từ cùng một dãy số.

Tất cả các tin nhắn đều cùng một nội dung: "Thôi Nhã Lệ, tôi đã biết bí mật của cô rồi! Con của cô rất đáng yêu!"

Dòng tin nhắn này cơ hồ là ngày nào cũng gửi đến, cho tới hôm nay, nội dung tin nhắn lại biến thành:

"Con khốn này, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, nếu đã như vậy, tôi sẽ hủy hoại cô! Trừ phi giao ra 100 triệu, nếu không, cô tự chịu hậu quả!"

Sắc mặt người đại diện trở nên nghiêm trọng, trả điện thoại lại cho Thôi Nhã Lệ: "Cho nên bây giờ cô định dùng tiền để giải quyết?"

Thôi Nhã Lệ đột nhiên nắm lấy tay người đại diện, gắt gao nhìn anh ta: "Công ty có thể cho tôi mượn số tiền này không?"

"Cô điên rồi à?" Người đại diện trừng to mắt: "Một trăm triệu đấy, cô nghĩ cái gì vậy!"

Thôi Nhã Lệ nghe vậy, trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng, buông tay ra.

Bà ta cười tự giễu: "Kẻ kia cho rằng tôi rất có tiền, nhưng thật sự bây giờ ngay cả một ngàn vạn tôi cũng không có."

Người đại diện bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm: "Nếu cô chịu nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì may ra tôi còn có cách giải quyết, nhưng bây giờ cô một chữ cũng không chịu nói thì tôi cũng hết cách!"

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, người đại diện mất kiên nhẫn cúp điện thoại, một lát sau, màn hình lại sáng lên, vẫn là một dãy số xa lạ.

Người đại diện vô cùng bực bội, đi sang một bên nhận điện thoại: "Giục cái gì mà giục, chuyện của Nhã Lệ trong vòng 24 giờ chúng tôi sẽ đưa ra một lời giải thích, đừng có giục nữa"

Anh ta rống lên, vào khoảnh khắc sắp cúp điện thoại, người đàn ông ở đầu dây bên kia đột nhiên nói: "Đối phương cần bao nhiêu tiền? Tôi có thể giúp hai người."

"Bao nhiêu tiền à?" Người đại diện cười lạnh: "Một trăm triệu đấy! Anh trả nổi không?"

"Một trăm triệu? Được."

"Cứ nói thẳng là không trả nổi đi, truyền thông ở đâu ra mà phiền phức vậy chứ..."

"Khoan đã... Chờ... chờ một chút!"

Người đại diện sửng sốt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm dãy số kia, nhưng dãy số xa lạ này cũng không gợi lên cho anh ta bất kỳ ký ức nào. Một lát sau, người đại diện lại cung kính hỏi: "Mạo muội hỏi ngài tên là gì?"

Đầu dây bên kia vẫn là giọng nam trầm ổn kia: "Họ Giang, Giang Kiến Nghiệp."

*

[Giang Kiến Nghiệp thế mà lại muốn trả cho Thôi Nhã Lệ một trăm triệu? Hôm nay ông ta uống lộn thuốc à?]

Trong phòng khách biệt thự trang viên, Giang Minh Khải đang xem ti vi về "Sự kiện Thôi Nhã Lệ bỏ chồng bỏ con", Lâm Trà không có hứng thú với những tin tức này, mở hệ thống ăn dưa của cô ra, quả nhiên ăn được một miếng dưa lớn.

[Lúc trước chuộc con trai cũng chỉ tình nguyện bỏ ra 2,5 triệu, thế mà bây giờ lại tình nguyện ý tiêu một trăm triệu vì Thôi Nhã Lệ! Nếu như đây còn không phải là yêu, vậy rốt cuộc cái gì mới là yêu!]

Trong lòng Giang Minh Khải không khỏi cảm thấy chua xót.

Cho nên anh ta thật sự là đứa con được nhặt được từ trong thùng rác đúng không?

Trần Tiện Tri nhìn thấy được sự mất mát từ trong đôi mắt của Giang Minh Khải, nhíu mày.

Không bàn tới chuyện Giang Kiến Nghiệp đối xử với vợ và con như thế nào, nhưng chuyện này... không phải là rất giống một âm mưu sao? Trần Tiện Tri thậm chí còn hoài nghi Thôi Nhã Lệ và người tung tin kia là cùng một bọn, muốn lừa gạt Giang Kiến Nghiệp!

Trần Tiện Tri nghi hoặc nói: "Cũng có thể bà ta là một kẻ lừa đảo?"

Giang Minh Khải ngẩn người. Nếu như vậy... Thì chẳng phải lời Giang Minh Duệ nói là đúng sao?

[Không phải lừa đảo!]

Tiếng lòng Lâm Trà đột nhiên vang lên.

Thôi Nhã Lệ cũng là người bị hại! Người tung tin kia mới thật sự là kẻ lừa đảo!

[Giang Kiến Nghiệp đã hẹn người đến công ty để chuẩn bị giao tiền rồi, ôi... một trăm triệu đó]

Tuy rằng Lâm Trà vẫn chưa bao giờ tận mắt thấy được một trăm triệu, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play