Có chuyện của An Niệm Niệm lúc trước, các khách mời đều có thể tập trung vào nhân vật, ngay cả Lục Yên Yên không có kinh nghiệm diễn xuất, cũng có thể nắm chắc trạng thái và cảm xúc của nhân vật.
Việc quay phim tiếp tục cho đến tối.
Khi màn đêm buông xuống, trăng rằm treo cao phía chân trời, ánh trăng sáng tỏ cũng chiếu xuống.
Toàn bộ học sinh trong sân trường đã rời đi, khung cảnh này như chiếc đèn lớn lẻ loi treo giữa không trung chiếu sáng cho buổi đêm.
"Cắt!"
Khi của Liễu Minh Khiêm kêu lên một tiếng "dừng, buổi quay phim tối nay cuối cùng cũng kết thúc.
Ngày mai còn phải quay thêm một ngày nữa, là đã có thể hoàn thành bộ phim ngắn này.
Theo lý mà nói, sau ngày đầu tiên mọi người đến thăm đoàn làm phim cũng nên trở lại thôn Tình Xuyên.
Nhưng bây giờ bọn họ đã bị trưng dụng thành diễn viên chính, ngày mai còn phải tiếp tục quay phim, nếu bây giờ quay về thôn Tình Xuyên không chỉ phiền phức mà đường đi còn rất xa.
Trường Văn Bác không ở trung tâm thành phố, nơi này là khu mới nên hơi xa một chút.
"Nhà tôi có một biệt thự ở gần đây, chi bằng cứ ở nhà tôi đi!"
Giang Minh Khải đột nhiên đề nghị.
Lục Yên Yên đưa đầu ra hỏi: "Tôi nhớ còn có trường ngựa và vườn hoa nữa đúng không?”
Giang Minh Khải gãi đầu nói: "Đúng vậy, ba của tôi thường hay ở đó, phòng khách có thể chứa mười mấy người vậy nên mọi người cứ việc qua, chuyện này không thành vấn đề quan trọng nhất chính là chỗ đó cách nơi này rất gần." Có khách mời chủ động cung cấp chỗ ở, đạo diễn Du đương nhiên rất vui vẻ nhưng ông ta cân nhắc nếu cộng thêm nhân viên tổ công tác, còn có nhân viên công tác quay phim công ích, sẽ không đủ phòng ở, vì vậy chỉ có các khách mời và vài nhiếp ảnh gia cùng đến nhà Giang Minh Khải.
Xe buýt chạy trên đường nhựa trống trải một đường đi về phía tây nam, khoảng chừng nửa giờ sau, bọn họ đã dừng lại trước cửa một trang viên.
Lâm Trà đi theo nhóm người xuống xe, nhìn trang viên không thấy giới hạn trước mắt, cô chớp chớp mắt mình.
[Trang viên này lớn thật đó]
[Lăn lộn với anh Khải lâu như vậy, đã quên mấy anh ấy là phú nhị đại hào môn luôn rồi!]
[Đợi khi tiết mục kỳ này phát sóng, Khương Vận biết anh Khải có tiền như vậy chắc chắn sẽ hối hận đến thối ruột mất]
Giang Minh Khải bất đắc dĩ đỡ trán.
Làm ơn đừng nhắc đến lịch sử đen tối ấy có được không!
Các khách mời và nhiếp ảnh gia cũng lục tục xuống xe buýt, nhìn thấy trang viên lớn như vậy trong lòng cũng có chút cảm thán.
Nơi này chính là trang viên của Giang gia sao!
Liễu Minh Khiêm đột nhiên hỏi: "Giang đổng và Giang tổng cũng ở nơi này sao?"
Giang đổng mà ông ấy nói chính là Giang Kiến Nghiệp, ba của Giang Minh Khải, cũng là phú hào nổi danh ở thành phố biển.
Lúc trước Giang gia đã trải qua một trận sóng gió vô cùng lớn, gần như là phá sản, nhưng Giang Kiến Nghiệp đã ngăn được cơn sóng dữ và chống đỡ được nguy cơ lần đó, thậm chí còn phát triển gia nghiệp tốt hơn.
Lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, doanh nhân nổi tiếng Hải Thị, Giang Kiến Nghiệp chắc chắn chiếm vị trí số một
Còn Giang tổng mà Liễu Minh Khiêm nói, chính là anh của Giang Minh Khải, Giang Minh Duệ.
Năm năm trước Giang Kiến Nghiệp về hưu, đã giao cho Giang Minh Duệ xử lý công việc. Giang Minh Duệ cũng coi như Bá tổng kiệt xuất ở thế hệ này, ở một vài tiệc rượu Liễu Minh Khiêm gặp anh ta vài lần, ngoại hình tuấn tú, dáng người cao ráo, ngoại trừ tính cách lạnh lùng như núi băng, thì không còn tật xấu gì cả.
"Ba tôi quanh năm đều ở đây."
Giang Minh Khải thành thật nói: "Chỉ là anh trai tôi cũng giống tôi, để thuận tiện đi lại nên mới mua một căn nhà bằng phẳng ở trung tâm thành phố, những ngày bình thường, mọi người sẽ không thể nhìn thấy anh ấy ở trang viên này."
Nói đúng hơn, một năm ngoại trừ đêm giao thừa, đều không thể nhìn thấy Giang Minh Duệ ở trang viên Giang gia.
Người ngoài có thể không biết, nhưng Giang Minh Khải biết rất rõ, xưa nay anh trai và ba không hợp nhau, vì vậy không thể sống chung một mái nhà.
Đương nhiên, anh trai cũng không chỉ bất hòa với ba, mà anh ta cũng không thích Giang Minh Khải, điểm này Giang Minh Khải rất rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT