Thiệu Vũ Khiêm hoàn toàn không ngờ tới sẽ có kết cục này, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chợt cậu ta tỉnh ngộ lập tức tiến lên khẩn cầu bám lấy Thiệu Vũ Khiêm và Thiệu phu nhân.
"Cứu con với, dù sao chúng ta cũng đã sống cùng nhau mười tám năm rồi, ba mẹ sẽ không nhẫn tâm với con như vậy chứ?"
Thiệu Hưng Bang cắn chặt cánh môi, sắc mặt trắng bệch.
Ông ta cũng là người bắt nạt An Niệm Niệm, vốn dĩ không có tư cách giúp Thiệu Vũ Khiêm.
Mà Thiệu phu nhân cau mày.
Mặc dù bà ta đã ly hôn Thiệu Hưng Bang từ lâu nhưng bà ta vẫn luôn cho rằng Thiệu Vũ Khiêm là con ruột của mình, khi biết Thiệu Vũ Khiêm xảy ra chuyện bà ta là người khó chịu hơn ai hết.
Nhưng người Thiệu Vũ Khiêm bắt nạt chính là cốt nhục của bà ta
Bà ta đã bỏ lỡ mười tám năm trưởng thành của An Niệm Niệm, chẳng lẽ ngay cả một chút công bằng cũng không thể trả lại cho cô ta sao?
Thiệu phu nhân hít sâu một hơi, hất tay Thiệu Vũ Khiêm ra: "Vũ Khiêm, sai chính là sai, hãy nhận sự trừng phạt thích đáng, nếu sau này con có thể sửa chữa mẹ vẫn sẽ chăm sóc con như trước..."
"Không! Không!"
Thiệu Vũ Khiêm kiệt sức rống lên, khuôn mặt trở nên dữ tợn: "Con không thể bị bắt giữ! Chuyện này cũng tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài! Mẹ, con mới là con trai của mẹ, An Niệm Niệm và mẹ không có tình cảm, sau này cậu ta chắc chắn sẽ không hiếu thuận với mẹ, con mới là chỗ dựa tương lai của hai người!"
Thiệu phu nhân càng thêm khó xử, trái tim như bị đao cứa qua.
Thiệu Vũ Khiêm thấy Thiệu Hưng Bang và Thiệu phu nhân đều không muốn giúp mình đã thở hổn hển.
Trong nháy mắt toàn bộ sự tức giận cố đè nén bấy lâu lại dâng lên: "An Niệm Niệm cậu chính là tên khốn khiếp! Loại người không được dạy dỗ như cậu ta đến Thiệu gia cũng chỉ khiến hai người thêm mất mặt mà thôi! Nhưng con không giống như vậy! Con là đứa trẻ mà hai người nuôi dưỡng tỉ mỉ, con mới là người đủ tư cách nhất Thiệu gia! Sao hai người có thể vì An Niệm Niệm mà bỏ rơi con chứ!"
Thiệu Hưng Bang và Thiệu phu nhân vô cùng ngạc nhiên, cũng khiếp sợ nhìn Thiệu Vũ Khiêm.
Nhất là Thiệu phu nhân, bà ta hoàn toàn không ngờ tới Thiệu Vũ Khiêm lại nói ra những lời như vậy!
Sự ôn hòa dịu dàng còn sót lại trong lòng kia, sau khi nghe Thiệu Vũ Khiêm nói xong, đã dần dần phai đi.
Thiệu phu nhân nhắm mắt lại.
Sai vẫn là sai.
Thiệu Vũ Khiêm đã phạm sai lầm quá nhiều, bà ta không quản được nữa rồi.
"Cảnh sát Lưu."
Thiệu phu nhân mở mắt, dáng người đầy tao nhã. Bà ta nhìn về phía Lưu Du Du, nhẹ giọng nói:
"Vũ Khiêm năm nay học cấp ba đã trưởng thành rồi, làm loạn trong trường nên trừng phạt như thế nào thì cứ trừng phạt như thế đó, phụ huynh chúng tôi sẽ không nhúng tay vào."
Trong ánh mắt Lưu Du Du hiện lên một tia kinh ngạc, chợt gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi."
Cô ta phấy tay, hai cảnh sát phía sau đi tới áp giải Thiệu Vũ Khiêm đi về phía phòng tạm giam.
Thiệu Vũ Khiêm sững người ở tại chỗ, anh ta nhìn thẳng vào hai gã cảnh sát đang còng tay mình, lúc này anh ta mới tỉnh ngộ, lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Mẹ!"
Nhưng đáng tiếc cho dù lần này anh ta kêu lớn tiếng hơn nữa, có thê lương hơn nữa, cũng đều vô dụng. Thiệu Vũ Khiêm đã bị cảnh sát áp giải đi, còn người cũng bị mang đi còn có Thiệu Hưng Bang.
Xuất phát từ sự áy náy Thiệu Hưng Bang đã chủ động thừa nhận chuyện mình uy h.i.ế.p An Niệm Niệm, may mắn mà An Niệm Niệm không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bị tạm giam.
Cả ba và con đều bị giam giữ trong trại tạm giam.
Xung quanh cục cảnh sát có không ít phóng viên hội, bọn họ cắm rễ ở cục cảnh sát thu thập tin tức, những phóng viên này đã nhanh chóng tìm hiểu chuyện Thiệu Hưng Bang và Thiệu Vũ Khiêm bị tạm giam, tuy rằng bọn họ không biết chi tiết thiên kim thiếu gia thật giả, nhưng chỉ cần minh tinh đỉnh lưu một thời bị tạm giam hành chính, đã đủ hốt một mánh lớn rồi.
Lúc Thiệu phu nhân ra khỏi cục cảnh sát, bên ngoài cục cảnh sát đã đông nghẹt phóng viên giải trí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT