"Con gái!... Mẹ chính là mẹ ruột của con đây!"

An Niệm Niệm nhìn tờ giám định kia thì ngơ ra nửa ngày.

Cô ấy có thành tích ưu tú, sau khi biết mẹ mình từng là bảo mẫu của Thiệu gia, lại nhìn thấy tờ giấy giám định này đã lập tức hiểu được tình hình trước mắt.

An Niệm Niệm nở nụ cười tự giễu.

Cô ta biết rõ, việc bản thân nhiều lần tố cáo Thiệu Vũ Khiêm bắt nạt lại bị người khác đè xuống, mà người đè tin tức này xuống lại chính là ba ruột của mình!

Vốn dĩ cô ta nên oán giận "người mẹ" chưa từng gặp mặt kia, tức giận bà ta đã thay đổi cuộc đời của mình.

Nhưng sau khi nghĩ đến Thiệu Vũ Khiêm, An Niệm Niệm lại cảm thấy đổi như vậy càng tốt. Nếu đổi không cô có thể sẽ biến thành một người như Thiệu Vũ Khiêm!

"Con gái... Ba sai rồi!"

Thiệu Hưng Bang cũng tiến lại gần, giọng nói đầy bi ai, hiện tại ông ta là người khó chịu hơn ai hết:

"Ba sẽ bù đắp cho con! Những năm qua, là ba không xứng với con!”

Con cho ba một cơ hội có được không?”

An Niệm Niệm đột nhiên lùi một bước, né khỏi bàn tay đang đưa tới của Thiệu Hưng Bang.

"Không cần."

Giọng điệu của An Niệm Niệm vô cùng lạnh lùng: "Gia đình các người như vậy tôi nhận không nổi đâu. Tôi chỉ cần bà nội, tôi chỉ muốn cùng bà nội của tôi thôi!"

Từng câu từng chữ, giống như lưỡi d.a.o khoét vào trái tim Thiệu Hưng Bang.

Thiệu phu nhân cũng rất khổ sở, nhắm mắt lại, trong góc mắt rơi một giọt nước mắt.

"Bà An, bà nghĩ thế nào?" Thiệu phu nhân hỏi. Bà An co người xoa tay, thậm chí bà ta còn không hiểu tình huống trước mắt, sau khi An Niệm Niệm giải thích bà mới ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tìm lại cháu trai, bà An đương nhiên vui vẻ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện anh ta bắt nạt An Niệm Niệm, bà An lại không vui vẻ nổi.

"Niệm Niệm là cháu gái tôi."

Bà An kiên định nói: "Chỉ cần nó không rời bỏ tôi, tôi vẫn là bà nội nó, sẽ vĩnh viễn chăm sóc nó!"

"Bà nội!"

Hốc mắt An Niệm nóng rang, nhào tới ôm chặt lấy bà An.

"Tốt, tốt!"

Thiệu Hưng Bang muốn đưa An Niệm Niệm về nhà, nhưng Thiệu phu nhân đã ngăn cản hành động của ông ta.

Bà ta dịu dàng nhìn về phía An Niệm Niệm nói: "Bà nội nuôi con lớn lên, con một lòng hướng về An gia, muốn hiếu thuận với bà nội, điều này hoàn toàn đúng. Nhưng... Mẹ cũng rất nhớ con, sau này mẹ có thể đi thăm con không?"

An Niệm Niệm không ghét Thiệu phu nhân. Cô ta biết rõ, Thiệu phu nhân và Thiệu Hưng Bang đã ly hôn từ rất lâu, người mẹ này cũng không làm gì tổn thương cô.

Hơn nữa, từ nhỏ cô ta đã lớn lên bên bà nội, chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của mẹ, giờ khắc này lòng n.g.ự.c cô ta lại chua xót vô cùng, chỉ gật đầu đồng ý.

Thiệu phu nhân thân thiết ngồi bên cạnh An Niệm Niệm, không thể chờ đợi muốn hỏi bà An chuyện quá khứ của An Niệm Niệm, muốn bù đắp thiếu sót mười tám năm qua cho cô.

Mà Thiệu Hưng Bang chỉ có thể đứng yên, không thể vãn hồi điều gì.

[Đáng đời! Chính là báo ứng của Thiệu Hưng Bang... Báo ứng]

Lâm Trà chờ khách mời khai báo xong xuôi, sau khi thấy một màn này, tiếng lòng lại vui sướng khi người gặp họa.

[Chỉ có điều, tại sao Thiệu Hưng Bang lại đột nhiên đi làm xét nghiệm DNA chứ? Sao cả hệ thống cũng không đề cập vậy chứ?] Lâm Trà dần thả lỏng, lúc mọi người đang xem kịch cô đã núp sau lưng bọn họ, lật đi lật lại hệ thống, chỉ là không tìm được bất cứ thứ gì.

[Quên đi, không quan trọng, dù sao Thiệu Hưng Bang có kết quả như vậy cũng đáng đời ông ta lắm]

Các khách mời khác đều gật đầu.

Không chỉ như thế, An Niệm Niệm ở cục cảnh sát đã khởi tố Thiệu Hưng Bang "tội đe dọa", hơn nữa chuyện Thiệu Hưng Bang dung túng Thiệu Vũ Khiêm bắt nạt An Niệm Niệm lúc trước, không chừng còn phải bị bắt giam vài năm!

Cũng không biết lúc Thiệu Hưng Bang ngồi tù, sẽ cảm thấy hối hận hay phẫn nộ?

Ngay khi Thiệu phu nhân dịu dàng nói chuyện phiếm với An Niệm Niệm, Vu Hạ lại lôi Thiệu Vũ Khiêm tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play