Thiệu Hưng Bang lớn tiếng trách mắng Thiệu Vũ Khiêm:
"Mày có hiểu hay không, tao không cần quan tâm ở trường mày làm cái gì! Nhưng mà đã có gan làm ra những chuyện này, lại còn để người khác phát hiện ra!"
"Thậm chí còn muốn quay phim công ích? Còn để An Niệm Niệm này diễn vai người bị bắt nạt? Đây không phải là tự đẩy mình vào hố lửa sao?"
Hai má Thiệu Vũ Khiêm nóng rát đau, khóe miệng còn chảy ra m.á.u tươi: "Con, con cũng không ngờ tới chuyện này lại bị bại lộ... Hơn nữa ba, con cũng chỉ là trêu chọc cậu ấy mà thôi!"
Bắt nạt trong khuôn viên trường, nhất là với nữ sinh, đôi khi không phải là tra tấn thể xác mà là về mặt tinh thần.
Điểm này Thiệu Hưng Bang cũng rất rõ ràng.
Thiệu Vũ Khiêm quỳ xuống bò đến trước mặt Thiệu Hưng Bang, nắm chặt ống quần ông ta: "Chỉ cần An Niệm Niệm không nói, người của chúng ta chắc chắn sẽ không nói!"
Thiệu Hưng Bang suy nghĩ một lát, lông mày nhíu thật chặt, trong đáy mắt là vẻ lo lắng không thể xua đi.
"Nếu An Niệm Niệm không thể không nói thì sao?"
Cơ thể Thiệu Vũ Khiêm cứng đờ, ngón tay cầm ống quần Thiệu Hưng Bang khẽ run lên: "Vậy... vậy chúng ta có thể dùng bà nội cậu ta để uy hiếp! An Niệm Niệm là cô nhi được bà nội một tay nuôi lớn!"
Thiệu Hưng Bang không nói gì, chỉ hơi híp mắt lại.
Trong lòng ông ta đã có kế hoạch.
Thiệu Hưng Bang đứng bên tay vịn sân thượng.
Nơi này vô cùng rách nát, là sân thượng của một lầu bị bỏ hoang tại trường học, đã lâu rồi không có người đi qua đây.
Thiệu Hưng Bang tự hỏi, phải làm thế nào để An Niệm Niệm câm miệng. Dùng người thân uy h.i.ế.p rất tốt, đến lúc đó hắn không cần nói quá nhiều, chỉ cần để An Niệm Niệm hiểu ý là được rồi. Quả thật loại chuyện uy h.i.ế.p người ở ngoài đời, Thiệu Hưng Bang cũng là lần đầu tiên làm, có điều ông ta đã từng diễn qua nhân vật tương tự, có thể nắm chắc khoản này.
Trên sân thượng gió lạnh gào thét thổi đến bốn phía lan can vang lên boong boong từng hồi. Những thanh lan can này đã rỉ sét, có chỗ liên tiếp bị nước mưa ăn mòn, thậm chí còn có thể nhìn thấy lỗ thủng.
"Két két" một tiếng, cửa sân thượng mở ra.
An Niệm Niệm đi lên sân thượng.
Cô ta vẫn được bọn Lâm Trà bảo vệ, không có cơ hội lên sân thượng, nhưng vừa rồi An Niệm Niệm nhận được một tin nhắn lạ, người gửi tin tỏ vẻ mình là Thiệu Hưng Bang, hẹn cô ta lên sân thượng nói chuyện.
Ma xui quỷ khiến làm sao, An Niệm Niệm lấy cớ đi vệ sinh rồi một mạch đi lên sân thượng.
Quả thật cô ta rất sợ Thiệu Vũ Khiêm, nhưng lại có cảm giác thân thiết khó tả với Thiệu Hưng Bang, có thể là Thiệu Hưng Bang đã diễn qua rất nhiều nhân vật dịu dàng lịch sự, khiến An Niệm Niệm có ấn tượng sâu sắc, cũng khiến cô ta buông lỏng cảnh giác với ông ta.
"Thiệu tiên sinh."
An Niệm Niệm nhỏ giọng nói.
Thiệu Hưng Bang nhìn về phía An Niệm Niệm, ánh mắt thoáng trầm xuống. Thời gian không còn nhiều, không cho phép ông ta vòng vo, ông ta trực tiếp mở miệng nói: "Tôi có thể cho cô một số tiền lớn."
An Niệm Niệm sửng sốt.
Lại nghe Thiệu Hưng Bang tiếp tục nói: "Một khoản rất lớn, đủ tiền cho cô và bà nội cô sống tiếp quãng đời còn lại không phải phiền muộn."
"Nhưng khi cảnh sát đến, cô phải giữ im lặng."
An Niệm Niệm ngơ ra nhìn Thiệu Hưng Bang, nhìn một hồi lâu, trong lòng lại đột nhiên bật cười. Sao cô ta có thể vì Thiệu Hưng Bang diễn rất nhiều nhân vật chính diện mà có ấn tượng tốt với ông ta chứ?
Dù sao đó cũng là ba của Thiệu Vũ Khiêm!
Đều là đức hạnh của Thiệu Vũ Khiêm, người ba này tốt ở chỗ nào chứ?
"Thiệu tiên sinh, tôi không thể đồng ý với ông."
An Niệm Niệm thẳng lưng nói: "Tôi đã đồng ý với nhóm Liễu lão sư... Nhất định sẽ nói ra sự thật!"
Thiệu Hưng Bang lạnh lùng cười bảo: "Bạn học An, đây không phải giao dịch. Trên người cô không có thương tích, ngay cả vết thương nhẹ cũng không có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT