Đột nhiên Ôn Vãn Ngưng dừng lại, cô quay đầu mỉm cười, dịu dàng nhìn Hà Tinh Tinh.
Nhưng Hà Tinh Tinh vừa nghĩ tới những quả dưa mà Lâm Trà vừa khui kia chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, đầu cúi càng thấp.
Ôn Vãn Ngưng đang chê cười cô phải không?
Dù sao, đồ cô ấy xem như rác rưởi vứt bỏ, cô lại xem như bảo bối!
Đối mặt với Ôn Vãn Ngưng, sự tự ti đã từng cuốn tới khiến Hà Tinh Tinh hèn mọn đến mức không dám ngẩng đầu.
Nhưng Ôn Vãn Ngưng lại vỗ nhẹ lên vai Hà Tinh Tinh.
"Hà tiểu thư, cô rất tốt."
"Là Vu Kiêu không xứng với cô."
Hà Tinh Tinh ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn Ôn Vãn Ngưng.
Ôn Vãn Ngưng mỉm cười, vươn tay, nhẹ nhàng giúp Hà Tinh Tinh vén tóc mai lên.
"Đừng khổ sở vì anh ta, không đáng."
"Cô xứng đáng với người tốt hơn!"
Trong nháy mắt đó, chóp mũi Hà Tinh Tinh cay cay, ấm ức bài sơn đảo hải xông lên đầu. Cô đỏ mắt, nước mắt vẫn bồi hồi rơi xuống.
[Đúng vậy đúng vậy!]
Phía sau truyền đến tiếng lòng của Lâm Trà.
Lâm Trà với Tôn Thiên Thiên đi ở phía sau Ôn Vãn Ngưng, nhìn thấy cảnh Ôn Vãn Ngưng an ủi Hà Tinh Tinh, cô cũng không nhịn được trong lòng bức bách.
[Đã nói, vì sao phụ nữ nhất định phải có đàn ông chứ?]
[Hà tiểu thư có tiền có nhàn, nếu muốn yêu đương thì cứ đi bao nuôi một anh chàng trưởng thành! Đi trêu chọc mấy chàng trai trẻ cũng được! Cần gì vì một kẻ dưa vẹo táo nứt mà rơi lệ chứ?] [Không đáng]
[Vu Kiêu thật sự không đáng!]
Đi bao nuôi anh chàng trưởng thành?
Đi trêu chọc chàng trai trẻ?
Hà Tinh Tinh sợ ngây người.
Đây đều là quyền lợi của các mỹ nữ mà? Cô ấy cũng có thể như vậy sao?
Ôn Vãn Ngưng chú ý tới ánh mắt do dự của Hà Tinh Tinh, kiên định gật đầu.
Cô nghiêng người tới gần Hà Tinh Tinh thoang thoảng mùi hoa hồng nhạt, vô cùng dễ chịu.
[Đàn ông ấy à, khi cô không coi trọng bọn họ, bọn họ sẽ coi trọng cô.
Dư quang của cô thoáng nhìn Vu Kiêu phía sau Hà Tinh Tinh.
Trong mí mắt vẫn luôn dịu dàng lộ ra vẻ khinh miệt vô cùng: "Nhất là đàn ông như Vu Kiêu, cô lại càng không nên coi anh ta ra gì."
"Vậy... Cụ thể phải làm sao bây giờ?"
Tim Hà Tinh Tinh đập điên cuồng, đè nén rung động trong lòng nhỏ giọng hỏi.
Loại đàn ông này...
Ôn Vãn Ngưng khinh miệt cười.
"Coi bọn họ như chó, không vui sao?"
Trăng sáng nhô lên cao
Trong màn đêm, khách sạn Lam Huyết huy hoàng như một tòa cung điện, khách khứa tốp năm tốp ba rời đi.
Phóng viên truyền thông vẫn vây quanh cửa khách sạn, đèn flash liên tục chụp được hình ảnh khách khứa rời đi.
Tư Đồ Thanh làm CEO của Lam Huyết đứng ở cửa khách sạn cáo biệt rất nhiều khách khứa.
Thấy Hà đổng chậm chạp không đi ra, cô chủ động trở lại đại sảnh khách sạn. Tư Đồ Thanh lễ phép chào hỏi Hà đổng, ánh mắt đảo qua, thấy Hà Tinh Tinh và Vu Kiêu phía sau ông ta: "Xem ra Hà đổng còn có việc nhà phải xử lý."
"Vâng."
Hà đổng cũng lễ phép hưởng ứng: "Hiện tại trên internet đều là ảnh chụp dạ tiệc của Lam Huyết, có thể qua một lát sẽ càng náo nhiệt. Tư Đồ tổng, đêm nay phiền ngài quan tâm mấy mối quan hệ xã hội của Lam Huyết."
"Đều là cùng một công ty, lấy đâu ra phiền hay không phiền?"
Tư Đồ Thanh mỉm cười, cô nhẹ nhàng đảo qua làn váy làm cho tư thế đứng thẳng của mình càng thêm đoan trang tao nhã:
"Vậy Hà đổng, tôi về trước, không quấy rầy ngài xử lý việc nhà."
Sau khi tạm biệt Hà đổng, Tư Đồ Thanh xoay người rời khỏi khách sạn.
Người giữ cửa bên ngoài ân cần giúp cô mở cửa xe, Tư Đồ Thanh thấp người ngồi vào trong Porsche, một bộ lễ phục dạ hội màu đen chậm rãi biến mất trong tâm mắt Hà đổng.
Khoảnh khắc Porsche rời đi, nụ cười lễ phép trên mặt Hà đổng cũng biến mất không thấy.
Ông ta gọi quản lý đại sảnh, rồi dẫn Hà Tinh Tinh và Vu Kiêu đến phòng họp.
Quản lý đại sảnh mở cửa phòng họp: "Hà tiên sinh, đây là phòng họp của khách sạn chúng tôi, cách âm rất tốt, mời ngài."
Nói xong, quản lý đại sảnh cung kính rời đi.
Hà Đổng đang muốn cất bước tiến vào trong phòng họp, Hà Tinh Tinh đột nhiên ngăn cản Hà Đổng.
"Ba!"
Giọng cô khẽ run, đuôi mắt lóe ra vẻ nhát gan.
Một hồi lâu, Hà Tinh Tinh mới cố lấy lại sự dũng cảm, ngẩng đầu nhìn về phía Hà đổng nghiêm túc nói: "Ba, chuyện này để con tự xử lý đi!"
Hà Đổng không nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT