Lâm Trà nhìn quanh hồ: "Hồ này rộng như vậy, đừng tưởng tôi không nhìn thấy, lúc cô không dừng được đã va vào đại tiểu thư, nhưng rõ ràng đại tiểu thư đã tránh ra! Chính cô nắm quần áo của cô ấy kéo cô ấy xuống nước!"
Lâm Sở Nhu kinh ngạc.
Sao thị lực của Lâm Trà lại tốt như vậy? Đêm hôm khuya khoắt mà cô có thể nhìn thấy chi tiết này!
Vừa rồi, lúc Lâm Sở Nhu không dừng lại mà lao về phía trước, đúng là Lục Yên Yên đã tránh được, nhưng cô ta còn tưởng biên độ động tác của hai người quá nhỏ nên đám người của Hạ Vân Tề sẽ không nhìn thấy!
Thật ra, đúng là Lâm Trà cũng không nhìn thấy được gì.
Nhưng mà...
[Tôi không nhìn thấy tình huống cụ thể lúc đó như thế nào, nhưng trên hệ thống đã ghi lại! Con trà xanh Lâm Sở Nhu c.h.ế.t tiệt này! Đừng tưởng tôi không biết!]
[Sau khi giãy khỏi Lâm Chiêu Dật, không phải cô ta cố ý quay lại kéo đại tiểu thư xuống nước sao? Cô ta muốn để mọi người nhìn thấy trên lưng đại tiểu thư không có vết bớt? Mà trên lưng cô ta lại có một vết bớt, đây là một trong những bằng chứng quan trọng để nhận dạng cô ta là bạch nguyệt quang của Hạ Vân Tề!]
Lâm Sở Nhu không nghe thấy tiếng lòng của Lâm Trà nên đương nhiên cô ta cũng cũng không biết Lâm Trà và Lục Yên Yên biết trước kế hoạch của cô ta rồi.
Vẻ mặt cô ta càng trở nên vô tội và tủi thân hơn: "Trà Trà, lúc ấy tôi thật sự vô ý mà! Tôi không cố ý..."
Trong giấc mơ, Lâm Sở Nhu và Lục Yên Yên cùng ngã xuống hồ.
Nhưng nhìn thấy Lục Yên Yên nhấn mình xuống nước như vậy, tất cả mọi người đều đứng về phía cô ta.
- bao gồm cả Hạ Vân Tề. Đặc biệt, khi cả hai người ướt sũng, Hạ Vân Tề nhìn thấy rõ vết bớt hình con bướm trên lưng Lâm Sở Nhu, vẻ mặt ngay lập tức mất kiểm soát.
Bây giờ, quần áo của Lâm Sở Nhu đã ướt đẫm, chiếc váy lựa trắng mỏng như cánh ve gặp nước cũng trở nên trong suốt, vết bớt trên lưng cũng lộ ra.
"Hạ tổng..." Lâm Sở Nhu bật khóc như mưa: "Tôi, tôi thật sự không cố ý..."
Cô ta cố tình quỳ xuống đất, cúi đầu khóc, vết bớt trên lưng càng thêm rõ ràng.
Hạ Vân Tề chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Sở Nhu, không nói gì.
Cùng lúc đó, Lục Yên Yên dưới sự giúp đỡ của quản gia đã thay bộ lễ phục nặng nề ra và mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản ở trong phòng thay đồ tạm thời tại chỗ.
Cô ấy đi ra, từ trên cao nhìn xuống Lâm Sở Nhu.
"Lâm Sở Nhu, cô không cần phải cố ý trăm phương ngàn kế để Hạ Vân Tề biết bạch nguyệt quang đâu, anh ấy luôn biết chuyện đó. Trước khi chúng tôi kết hôn đã nói chuyện này rồi."
Ngày hôm qua, trước khi Lục Yên Yên và Hạ Vân Tề ký thỏa thuận trước hôn nhân, Lục Yên Yên đã hỏi thăm tình trạng tình cảm của Hạ Vân Tề.
Hà Vân Tề im lặng một lúc lâu, mới nói: "Em mới là người anh thích."
Lục Yên Yên hoàn toàn không tin lời Hạ Vân Tễ nói, sau khi cẩn thận nói chuyện một lúc lâu, cô mới biết được Hạ Vân Tề nhận nhầm người.
Hạ Vân Tề bị cận thị. Năm đó, lúc tới khuyên bảo Hạ Vân Tề, Tiểu Lâm Sở Nhu đã mặc một bộ váy trắng. Sau đó, Hạ Vân Tề quay trở về bữa tiệc, tình cờ gặp Lục Yên Yên cũng đang mặc váy trắng.
Bởi vậy nhiều năm nay anh ta vẫn cho rằng Lục Yên Yên là bạch nguyệt quang của mình.
"Hạ Vân Tề, bây giờ anh hủy hôn vẫn còn kịp đó." Lúc ấy Lục Yên Yên nói.
Hạ Vân Tề im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Yên Yên, giọng nói chân thành: "Đúng là tôi rất biết ơn cô gái năm đó, nhưng chỉ vậy thôi. Hôn ước vẫn tiếp tục, tôi sẽ không hủy hôn."
Hạ Vân Tề không hề nói dối.
Anh ta phân tích kỹ càng, cho rằng mình không thể bởi vì mấy câu nói mà nảy sinh tình cảm giống như "yêu" với một bé gái bốn tuổi. Nếu anh ta thật sự muốn nói thích thì cũng sau hơn mười năm im lặng để ý đến Lục Yên Yên, anh ta mới nảy sinh tình cảm như "Bạch nguyệt quang”.
Nhưng anh ta không nói những thứ này với Lục Yên Yên.
"Những chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến lễ đính hôn của chúng ta." Hạ Vân Tề nói thêm.
"Nhưng sẽ ảnh hưởng đến tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT