Đột nhiên, cô ấy nở nụ cười tự giễu: "Tống Dật Thần, anh có nghe thấy không?"
"Cả đời này... Anh đều chỉ có thể ở trong ngục giam, cũng đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài!"
Tống Dật Thần nhìn chằm chằm Hoàng Oanh.
Không ai biết anh ta đang nghĩ cái gì.
Đột nhiên, Tống Dật Thần xông lên phía trước, hung hăng đánh ngã Hoàng Oanh
"Nếu không cô khai ra tôi thì cảnh sát làm sao có thể bắt được tôi! Tôi phải g.i.ế.c c.h.ế.t cô! Tôi nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t cô! Giết c.h.ế.t cô!"
Cảnh sát Lưu hoảng hốt, vội vàng lấy gậy điện ra đánh mạnh vào cổ Tống Dật Thần, anh ta mất hết sức lực, ngã gục xuống đất.
Dù vậy, Tống Dật Thần vẫn mở to hai mắt, gắt gao trừng Hoàng Oanh.
*
Cuối cùng Tống Dật Thần bị cảnh sát mang đi, Tiền Tích Từ và bác sĩ Vương cũng vội vàng chạy tới đỡ Hoàng Oanh vào bệnh viện.
Trên đường đến khoa phụ sản, đúng lúc đi ngang qua phòng bệnh của Phương Nguyệt Dao.
Tiền Tích Từ nhìn thấy đám khách mời, khẽ gật đầu với bọn họ.
Bà ấy biết, lần này cảnh sát có thể tìm được chứng cứ nhanh như vậy, hẳn là nhờ công lao của Lâm Trà.
Các khách mời cũng gật đầu lại với Tiền Tích Từ.
Sau khi mấy người Hoàng Oanh đi rồi, các khách mời trong phòng bệnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Yên Yên cảm thán nói: "Quá tốt rồi, rốt cuộc tên tội phạm g.i.ế.c người đó cũng đã bị trừng phạt!" Chu Trạch Hủ cũng phụ họa: "Loại người này, không thể để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được!"
Cung Kha: "Đối với cậu ta, tôi cảm thấy tử hình vẫn còn quá nhẹ"
[Nhưng hình như có gì đó không đúng]
"Có chút không đúng!"
Lâm Trà và Thẩm Túy trăm miệng một lời.
Chỉ là một người nói ra miệng, còn một người lại là tiếng lòng.
Trần Tiện Tri nghi hoặc nói: "Không phải là đã bắt được hung thủ rồi sao, có gì không đúng chứ?"
Thẩm Túy trầm ngâm một lát rồi nói: "Ánh mắt của Hoàng Oanh lúc nãy không đúng lắm”
Lục Yên Yên: "Sao lại không đúng?"
Thẩm Túy: "Mọi người thử nghĩ kỹ lại xem, cô ta cũng hận Lý Khôi Phục như thế, tôi nghe cảnh sát Lưu nói thứ kia của anh ta còn bị cắn nát, nhưng lúc nãy ánh mắt của Hoàng Oanh nhìn Tống Dật Thần lại không hề có chứa thù hận, ngược lại còn có chút... áy náy?"
"Áy náy?"
Các khách mời đều sững sờ.
Sao Hoàng Oanh lại áy náy?
"Đúng vậy, thật sự chính là áy náy!"
Lâm Trà liên tục phụ họa: "Hơn nữa vừa rồi ở trước cửa bệnh viện, Hoàng Oanh và Tống Dật Thần không giống như đang cãi nhau, mà giống như đang... diễn kịch!"
Mặc dù bọn họ diễn rất tốt, nhưng Lâm Trà vẫn cảm giác được có gì đó không đúng.
Thẩm Túy cũng cảm giác được có gì đó không đúng, nhưng anh lại không thể nói rõ rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào, chỉ là mơ hồ cảm thấy giữa Hoàng Oanh và Tống Dật Thần có mờ ám.
Các khách mời càng hoang mang hơn.
Tống Dật Thần là một tên trộm kiêm tội phạm g.i.ế.c người, Hoàng Oanh là người bị hại, sao lại quen biết được?
Nhưng rất nhanh, Lâm Trà đã tìm ra được chứng cứ từ trong hệ thống.
[Không phải giống như! Mà là bọn họ thật sự có quen biết]
[Hoàng Oanh là cô nhi, Tống Dật Thần và Tống Thanh Phong cũng là cô nhi, ba người bọn họ sống chung trong một cái cô nhi viện!
[Cô nhi viện này đã đóng cửa từ mười năm trước, cho nên cảnh sát không điều tra ra được quan hệ giữa ba người bọn họ, nhưng đã mười năm trôi qua, ba người này vậy mà vẫn còn liên lạc!]
[Mà vụ án trộm đột nhập vào nhà rồi g.i.ế.c người lúc trước... Không phải là bị k1ch thích dẫn đến g.i.ế.c người, mà là một vụ mưu sát có chủ ý. ]
[Hung thủ g.i.ế.c người thật sự... chính là Hoàng Oanh! Là cô ta đã g.i.ế.c chồng của mình!!!]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT