Đột nhiên, cửa phòng khách bị đá văng, Địch Tử Ngang hung hăng đi vào phòng.

"Tôn phó tổng! Tôi đã nói với cô là đừng dùng Thẩm Túy! Thấy chưa, hiện tại đã xảy ra chuyện rồi!"

Tôn Thiên Thiên nhíu mày: "Địch Tử Ngang? Cậu tới đây làm gì?"

Địch Tử Ngang không trả lời mà nhìn Triệu Cầm Tuyết đứng trong đám người không ngừng nức nở. Đuôi lông mày của anh ta nhếch lên vui vẻ, lao tới đ.ấ.m Thẩm Túy!

"Thẩm Túy! Tên khốn không bằng cầm thú!"

Triệu Cầm Tuyết la lên sợ hãi, nắm đ.ấ.m của Địch Tử Ngang đánh thẳng vào mặt Thẩm Túy. Nhưng tốc độ của Thẩm Túy rất nhanh, xoay người né được cú đ.ấ.m của của Địch Tử Ngang.

Địch Tử Ngang đánh hụt, không kịp phanh lại lập tức đụng vào tường "bốp bốp'.

[Hự - ---]

[Nhìn thôi cũng thấy đau]

Trong lòng Lâm Trà thầm suýt xoa.

Mọi người cũng suýt xoa trong lòng y như cô.

Công nhận nhìn đau thật - -

Địch Tử Ngang vô cùng xấu hổ, luống cuống tay chân bò dậy, xoa khuôn mặt hơi tái mét. Tình huống tương đối xấu hổ, nhưng nếu như mình không ngại thì người ngại sẽ là người khác!

Anh ta đứng thẳng, chỉ vào Thẩm Túy mắng: "Thẩm Túy! Thứ đồ súc vật! Anh lại dám làm những điều ấy với nghệ sĩ của công ty chúng tôi! Thứ đồ không bằng chó lợn!"

- Ba ruột Địch Tử Ngang là thành viên hội đồng quản trị của công ty công ty giải trí Hạo Thiên, Triệu Cầm Tuyết cũng là nghệ sĩ dưới trướng công ty Hạo Thiên.

Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu Thẩm Túy. "Tôi đã làm gì với nghệ sĩ của anh?”

"Còn cần tôi phải nhắc lại cho anh sao?"

Địch Tử Ngang lớn tiếng nói: "Tôi biết anh yêu đương nhăng nhít, nhưng không ngờ anh lại... Triệu Cầm Tuyết, cô đừng kéo tôi.

Tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô... Không ngờ anh lại ra tay với Triệu Cầm Tuyết nhà chúng tôi! Triệu Cầm Tuyết mới hai mươi tuổi!

Anh có phải là người hay không!... Triệu Cầm Tuyết, cô đừng kéo tôi! Cô sợ Thẩm Túy nhưng tôi không sợ!"

Triệu Cầm Tuyết muốn ngăn cản Địch Tử Ngang, đáng tiếc đã thất bại.

Địch Tử Ngang tiếp tục tố cáo: "Chuyện gì vậy Tôn Thiên Thiên, Thẩm Túy làm chuyện như vậy nên bị tống vào tù! Cô còn định cho hắn ta đóng nam chính à?"

Mọi người ở hiện trường đều cảm thấy ba chấm, không nói gì cũng không biết nói gì.

Chỉ có Lâm Trà đang thích thú xem kịch vui, trong lòng không ngừng oán thầm - -

[Xời! Tưởng hệ thống xạo chó khi nói Địch Tử Ngang bị đúp lúc học tiểu học vì không theo kịp chương trình. Giờ mới thấy, với chỉ số thông minh này chắc còn phải học lại lớp mẫu giáo!]

[Nếu nói anh ta có chỉ số thông minh thấp thì cũng không đúng. Đây rõ ràng là ngu xuẩn mà!"Vừa ngu vừa ác" là tính từ miêu tả Địch Tử Ngang mà không sai đi đâu được!]

Mọi người nhao nhao gật đầu.

Quá chuẩn nhỉ? Ngu ngốc và xấu xa!

Địch Tử Ngang cảm thấy xấu hổ.

Bây giờ rõ ràng là lúc phải lên án Thẩm Túy, Lâm Trà lại nhắc đến chuyện Địch Tử Ngang học lại, muốn phá đám à

Nhất định phải đạp tên Thẩm Túy này xuống bùn không thể ngóc dậy thì anh ta mới có thể trở thành nam chính một lần nữa.

Địch Tử Ngang đang định tiếp tục lên án hành vi phạm tội của Thẩm Túy, Triệu Cầm Tuyết giữ chặt anh ta, nhanh chóng thì thầm: "Tiểu Địch tổng... Lúc nãy Thẩm Túy không có ở phòng khách. Người tắm rửa ở phòng khách chính là Cung Kha!"

Cung Kha?

Sao lại là Cung Kha?!

Vậy kế hoạch của bọn họ chẳng phải là...

Địch Tử Ngang tối sầm mặt, rốt cuộc hiểu được ánh mắt nhìn anh ta như thiểu năng của mọi người rốt cuộc là ý gì.

Anh ta thì thầm mắng Triệu Cầm Tuyết: "Nếu người ở trong là Cung Kha thì sao cô lại gọi 'Thẩm lão sư' làm gì!"

Thật sự là không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu!

Triệu Cầm Tuyết cũng im lặng.

Chẳng lẽ kế sách hãm hại Thẩm Túy của Địch Tử Ngang thì tốt sao?

Thật sự sẽ có người tin sao?

Địch Tử Ngang tự biết mình đang gây rối, chỉnh chỉnh cổ áo làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói:

"Tôn tổng, tuy rằng chuyện tối nay là một sự hiểu lầm nhưng tôi cũng chỉ là nghĩ cho cô thôi! Thẩm lão sư nhiều vấn đề lắm. Đáng tiếc, mọi sự cũng chẳng đâu vào đâu. Cô không Sợ sau này dùng anh ta thì sẽ xảy ra chuyện sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play