Sự chú ý của Lâm Trà quả nhiên đã bị Giang Minh Khải chuyển dời, nhanh chóng mở dưa của Địch Tử Ngang ra.
[Còn có thể giải quyết như thế nào đây?]
[Nếu Thẩm Túy trở về, Địch Tử Ngang sẽ nhường đường, nhưng Tôn tổng phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, theo hợp đồng không phải là tốt rồi sao, Địch Tử Ngang cứ sống c.h.ế.t không buông làm gì. ]
Bên ngoài phòng làm việc của đạo diễn, Giang Minh Khải và Cung Kha nghe được tiếng lòng của Lâm Trà.
Tương tự, trong phòng làm việc, đạo diễn Phùng mới nhậm chức, nam chính Địch Tử Ngang, nữ chính Tưởng Mộng Khê, những diễn viên chính được mời làm khách mời tương lai trong chương trình cũng nghe.
Mọi người kinh ngạc, Tôn Thiên Thiên không quên nhướng mày với Địch Tử Ngang.
"Địch Tử Ngang, chúng ta đã sớm ký hợp đồng, dựa theo hợp đồng làm việc là được, anh cần gì khiến tình hình trở nên khó xử thế này?"
Sắc mặt Địch Tử Ngang trở nên u ám.
Nói thì nói như vậy nhưng đoàn đội bọn họ đã sớm phát ra bản thảo tuyên truyền, đập mấy trăm vạn phí tuyên truyền nói anh ta làm nam chính, hiện tại tạm thời lại muốn đổi nam chính, mặt mũi anh ta để ở đâu?
"Tôn tổng, cho dù như vậy, tại ngày khởi quay muốn đổi nam chính, quá gấp rồi đi?"
Tôn Thiên Thiên không mặn không nhạt:
"Hôm nay chỉ đọc bản thảo, ngày mai mới khởi máy, thời gian hợp đồng của chúng ta là sau khi khởi máy không thay đổi, không có nghĩa là lúc đọc kịch bản không được."
Địch Tử Ngang nghiến răng nghiến lợi.
Người phụ nữ Tôn Thiên Thiên này mặt dày như vậy, không phải chỉ là Thẩm Túy đã đạt giải Ảnh đế thôi sao? Có cái gì tốt chứ! Muốn vì Thẩm Túy mà đá anh ta ra! Bên tai lại truyền đến giọng nói thêm mắm dặm muối của Lâm Trà.
[Đương nhiên Địch Tử Ngang không muốn từ bỏ cái bánh ngon như vậy!]
[Nói cái gì mà lấy được vai nam từ tay Thẩm Túy, Địch Tử Ngang mới là ánh sáng của điện ảnh trong tương lai!]
[Thẩm Túy già rồi! Phía sau là thiên hạ của Địch Tử Ngang!]
[Rõ ràng là anh ta đã 30 tuổi, còn lớn hơn Thẩm Túy bốn tuổi!]
Mặt Địch Tử Ngang lúc xanh lúc trắng.
Rõ ràng vừa rồi giằng co anh ta còn miễn cưỡng chiếm thế thượng phong nhưng lại bị tiếng lòng của Lâm Trà vạch trần, ánh mắt mọi người nhìn anh ta đều có chút khinh bỉ.
Tôn Thiên Thiên nhướng mày, hỏi:
"Địch Tử Ngang, không phải anh mới 25 tuổi sao?"
[Đó là bởi vì anh ta đã thay đổi tuổi tác nha!]
[Lúc tiểu học quá ngốc theo không kịp học lại một năm, sơ trung lại bởi vì thi giữa kỳ không tốt lại học lại một năm, sau đó thi nghệ thuật lại thi ba lần mới thi đậu học viện hí kịch Bắc Kinh, cũng không thể sửa mình nhỏ hơn năm tuổi nha!]
Lâm Trà rất có hứng thú lật dưa của Địch Tử Ngang, đối với người có kinh nghiệm học lại thế này thật sự thú vị.
Tôn Thiên Thiên cũng thán phục.
Thi nghệ thuật ba lần còn chưa tính, tiểu học lại bởi vì quá ngốc theo không kịp học lại một năm?
Chỉ số thông minh của người này bị âm sao?
Trước khi thử vai Địch Tử Ngang còn trái "chị" một cái, phải "chị" một cái, thiết lập ổn định vai cún sữa.
Kết quả lại là một con ch.ó già!
Anh ta giả bộ non nớt như vậy không cảm thấy đỏ mặt sao?
*
Địch Tử Ngang ôm một bụng lửa giận. Không nghĩ tới Lâm Trà châm chọc coi như xong, lại còn nói ra chuyện anh ta thay đổi tuổi thật, còn vạch chuyện học lại ra! Địch Tử Ngang hận không thể xông ra ngoài xé miệng Lâm Trà!
Nhưng Tôn Thiên Thiên lại vui sướng khi người gặp họa:
"Địch Tử Ngang, chuyện cho tới bây giờ, không bằng chúng ta mở cửa sổ mái nói thẳng ra. Tôi chọn Thẩm Túy, anh ấy mới là lựa chọn hàng đầu của tôi, lúc ký hợp đồng chúng ta đều đã nói rồi. Nếu anh khó chịu mà lên mạng làm loạn, gặp nhau ở tòa án."
"Đã nói đến nước này rồi, nếu hôm nay anh còn muốn gây sự..."
Tôn Thiên Thiên vỗ vỗ tay, mấy bảo vệ dáng người khôi ngô lập tức xuất hiện:
"Chúng tôi chỉ có thể mời anh ra ngoài."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT