Giang Minh Khải cau mày nói: "Đồng Đồng đang ngủ, cô nhỏ giọng một chút."
Sau đó, anh ta liếc nhìn phía sau của Khương Vận, lạnh lùng nói: "Sao chỉ có cô đến, Khâu Dương đâu?”
Khương Vận nghẹn họng, nắm chặt tay, không nói gì.
Giang Minh Khải cau mày càng chặt, hỏi lại: 'Có phải Khâu Dương không muốn nhận Đồng Đồng không?”
Khương Vận cắn chặt môi, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Khâu Dương cũng không yêu Giang Đồng nhiều. Trước đây anh ta đối xử tốt với Giang Đồng... cũng chỉ vì muốn lợi dụng Giang Đồng để kiếm tiền. Bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, anh ta không những không thể lợi dụng Giang Đồng để kiếm tiền mà còn phải nuôi con bé. Khâu Dương đương nhiên không muốn, nên đã bỏ rơi Khương Vận và Giang Đồng để chạy trốn.
Mãi cho đến khi hoàn toàn không thể tìm thấy Khâu Dương, Khương Vận mới hiểu được suy nghĩ bẩn thỉu này của Khâu Dương.
Đầu óc chính cô ta thật sự bị pháo b.ắ.n mất!
Lại có thể vì một người đàn ông như Khâu Dương mà lừa dối Giang Minh Khải?
Giang Minh Khải nhìn vẻ mặt khó mở miệng của Khương Vận, biết mình đã đoán trúng bảy tám phần.
Anh ta cũng bất lực thở dài.
Anh ta cũng không còn muốn quan tâm đến chuyện của Khương Vận và Khâu Dương nữa.
"Khương Vận, hôm nay tôi gọi cô tới đây là muốn bàn bạc chuyện quyền nuôi dưỡng Đồng Đồng với cô." Giang Minh Khải cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi không có ý định trả thù cô, chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Hôm nay tôi nói như vậy ở buổi họp báo bởi vì tôi coi Đồng Đồng như con gái của mình. Sau này, tôi sẽ tiếp tục nuôi dưỡng con bé giống như lúc trước."
Khương Vận sửng sốt, nghẹn ngào nói: "Tại sao..."
Giang Minh Khải hoàn toàn có thể không thừa nhận Giang Đồng là con, đây vốn dĩ là sự thật.
"Trước kia khi chúng ta ở bên nhau, cô cũng không quan tâm nhiều đến Đồng Đồng, thà làm trợ lý của tôi còn hơn ở nhà chăm sóc Đồng Đồng."
Giang Minh Khải cười lạnh nói: "Bây giờ chúng ta chia tay, chẳng lẽ cô sẽ nghiêm túc chăm sóc Đồng Đồng sao?"
Khương Vận xấu hổ cúi đầu.
Cô ta vẫn phải liều mạng làm việc ở Hải Thành, cô ta còn phải kiếm tiền.
Sau khi chuyện ngoài tình bị lộ ra ánh sáng, cuộc sống của cô ta chỉ càng trở nên khó khăn hơn.
Đồng Đồng... chỉ có thể để mẹ cô ta chăm sóc.
"Tôi không muốn Đồng Đồng biến thành cô thứ hai."
Giọng của Giang Minh Khải trở nên lạnh lùng hơn: "Tôi cũng không muốn sau này khi Đồng Đồng lớn lên bị người khác đ.â.m sau lưng nói ba con bé là kẻ lừa đảo. Con bé ra đời trong niềm mong đợi của chúng ta, tôi hy vọng con bé có thể lớn lên thật tốt."
Còn chuyện Khương Vận ngoại tình, chỉ có thể trách Giang Minh Khải vì anh ta quá vô dụng, không nhìn thấu lời dối trá của Khương Vận và Khâu Dương; cũng chỉ có thể trách Khương Vận và Khâu Dương ý đồ xấu xa, âm mưu làm hại người khác.
Nhưng từ đầu đến cuối, chuyện này cũng không thể trách Đồng Đồng được.
Đáng lẽ Đồng Đồng không nên gánh chịu mọi chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT