Đạo diễn Du hoàn toàn không nghe thấy tiếng lòng của Lâm Trà.

Có lẽ sự giàu có đó không liên quan gì đến ông ta.

Nhưng ánh mắt của Lục Yên Yên đột nhiên sáng lên.

Đúng rồi!

Đợt này Hoa Dạng Niên Hoa đang đi xuống, bây giờ lại có cơn sốt hàng nội địa tràn vào! Tại sao không tận dụng làn sóng này cơ chứ?

Ở phương diện kiếm tiền thì đại tiểu thư này rất có năng lực, mặc dù hàng nội địa bình dân và không có phí quảng cáo cao ngất ngưởng nhưng nó lại thắng ở số lượng nhiều nha!

Đại tiểu thư đã đem ý tưởng liên kết với hàng nội địa của Lâm Trà nói ra. Mặc dù đạo diễn Du vẫn đang nổi giận và người này cũng không có đầu óc kinh doanh gì nhưng đại khái ông ta cũng nhận ra được có điều gì đó sau chuyện này.

Cứ quyết định làm như vậy, đạo diễn Du đã ra lệnh cho tổ tiết mục trong vòng một đêm phải liên lạc được với các nhãn hàng trong nước.

Nếu việc bàn chuyện hợp tác diễn ra suôn sẻ thì hoạt động của khách mời ngày mai chính là quảng bá cho những sản phẩm nội địa này!

Mọi chuyện cuối cùng đã được giải quyết êm đềm, tất cả khách mời cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi yên tâm tắm rửa đi ngủ.

Trước khi đi, Liễu Minh Khiêm vỗ vai đạo diễn Du, lấy cương vị là một người bạn tốt nhiều năm nói một câu: "Người anh em à, đi rửa chân đi!"

Đạo diễn Du: "??"

Làm sao Liễu Minh Khiêm lại biết được chuyện ông ta không thích rửa chân cơ chứ?

Đạo diễn Du đỏ mặt: "Tôi... Tôi mỗi ngày đều rửa chân! Ông... Ông đừng có mà nói bậy!"

Liễu Minh Khiêm liếc nhìn đạo diễn Du một cái: "Ha ha"

Sau đó, Chu Trạch Hủ đi ngang qua đạo diễn Du, cậu hung tợn trừng mắt nhìn đạo diễn Du một cái, và hét lên: “A a a"

Đạo diễn Du: "???"

Ở phía bên kia tại khách sạn Bạch Lệ của Hải Thị.

Đó là một đêm mất ngủ.

Dưới ánh đèn rực rỡ, mồ hôi, niềm vui, những lời thì thâm, những nụ hôn... Quyện vào nhau...

Ngày hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua khe hở của cửa sổ rồi rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Ôn Vãn Ngưng mới khiến cô ấy dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, chậm rãi đứng dậy mà đi đến bên cửa sổ, đưa tay vén rèm ra hai bên, một lượng lớn ánh nắng chiếu vào qua khung cửa sổ kính trải dài từ trần đến sàn nhà khiến nó như được sơn một lớp màu vàng rực rỡ.

Tầm nhìn bên ngoài không bị cản trở mà phóng thẳng ra biển, thành phố và dòng sông.

Sương mù vàng mênh m.ô.n.g nối liên giữa sông và bâu trời.

Người thanh niên đứng dậy khỏi giường, cậu ấy dùng ngón tay chặn ánh sáng chói lóa kia. Khi những tia nắng xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, người đàn ông nhìn thấy tia sáng xuyên qua đám mây rồi lướt qua cơ thể duyên dáng của Ôn Vãn Ngưng, cảnh đẹp tràn ngập trong căn phòng trước mặt.

Cảnh này đẹp như một bức tranh.

Mái tóc xoăn mịn như rong biển của Ôn Vãn Ngưng tùy ý xõa xuống càng làm cho cô ấy đẹp không gì sánh được.

Người phụ nữ này không hề bận tậm đến ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của người đàn ông phía sau, cũng không vì việc quần áo của bản thân rách rưới mà cảm thấy xấu hổ dù chỉ một chút.

Cô ấy nhìn điện thoại di động, là tin nhắn của người đại diện.

Người nọ nói cho cô ấy biết hôm nay phải đi tham gia chương trình giải trí "Cuộc sống thư giãn". Cô ấy là một trong những khách mời thường trú của chương trình giải trí này nhưng đã vắng mặt hai kỳ.

Ôn Vãn Ngưng ném điện thoại vào túi xách, lại tiện tay cầm lên một chiếc váy dài màu xanh đậm mà nhẹ nhàng mặc lên che thân lại rồi đi vê phía cửa.

"Chị à!"

Chàng thiếu niên phía sau kêu lên.

Giọng cậu ấy gấp gáp, hơi thở không đều. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng lờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy thể lực cường tráng khi đang ở độ tuổi thanh xuân của người này, cảm giác được trái tim cậu ấy đang đập vô cùng dữ dội ở trong bóng tối.

Trong thanh âm thiếu niên là sự rung động cùng vui sướng không cách nào đè nén, còn có chút hồn nhiên đặc biệt thuộc về độ tuổi thiếu niên.

"Chị à, lần sau chúng ta gặp mặt là khi nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play