"Mày còn mặt mũi nói lời này?" Phạm Cảnh Dục chửi ầm lên.

Nếu không phải còn đang bị Chu Trạch Hủ và Giang Minh Khải ngăn cản thì e là Phạm Cảnh Dục đã nện cho Phạm Cảnh Hằng thêm một quyền.

"Mày là đồ vô sỉ! Vô lại! Súc sinh!"

Phạm Cảnh Dục mắng chửi rất thô tục, nhưng như thế vẫn không đủ để biểu đạt sự tức giận của ông ta đối với Phạm Cảnh Hằng lúc này.

Nhất định là San San bị nhầm lẫn bởi vẻ ngoài giống nhau như đúc của bọn họ nên mới phát sinh quan hệ với Phạm Cảnh Hằng, nhất định là như vậy!

[Không phải đâu!]

Tiếng lòng của Lâm Trà lại truyền đến.

[Liêu San San là cam tâm tình nguyện phát sinh quan hệ với Phạm Cảnh Hằng! Người bà ấy thích vốn dĩ chính là Phạm Cảnh Hằng']

[Phạm Cảnh Dục mới thật sự là người thứ ba trong chuyện tình này!]

Nghe xong lời này, hai mắt Phạm Cảnh Dục dại ra.

San San thích Phạm Cảnh Hằng?

Sao có thể chứ?

"San San đã kết hôn với tôi, người cô ấy yêu đương nhiên là tôi!"

Lâm Trà nghiêng đầu, hoài nghi nhìn Phạm Cảnh Dục.

[Phạm Cảnh Dục nghiêm túc sao?]

[Chẳng lẽ ông ta thật sự cho rằng Liêu San San thích mình?]

[Không đến mức đó chứ? Chẳng lẽ là nói dối quá nhiều cho nên chính mình cũng tin đó là sự thật? Nhưng trong quá khứ, Liêu San San và Phạm Cảnh Hằng mới là một đôi, còn Phạm Cảnh Dục chính là tên khốn kiếp mạo danh em trai mình!]

Phạm Cảnh Hằng hoảng hốt nhìn về phía Lâm Trà: "Có phải cô đã biết chuyện gì rồi không?"

Lâm Trà sửng sốt: "Cái gì?"

"Cô vừa nói Phạm Cảnh Dục mới là tên khốn mạo danh tôi."

Phạm Cảnh Hằng gấp gáp nói: "Có phải cô đã biết chuyện gì rồi không?”

Lâm Trà trừng to mắt.

"Sao ông biết..."

Còn chưa dứt lời, xung quanh đột nhiên thay đổi, tất cả sự vật đều trở lại vị trí ban đầu.

Có một lực lượng nào đó đã tác động đến Phạm Cảnh Hằng, rõ ràng ông ta đã hỏi ra lời muốn hỏi, nhưng đáp lại ông ta chỉ là tiếng lòng của Lâm Trà lặp lại một lần nữa.

Không chỉ có một mình Phạm Cảnh Hằng, mà tất cả những người có thể nghe được tiếng lòng của Lâm Trà đều đồng loạt nhìn sang cô, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.

Thiết lập lại.

Sau khi Lâm Trà biết tiếng lòng của mình bị nghe thấy, thời gian lập tức quay về lúc ban đầu.

Đám người hai mặt nhìn nhau.

Trước kia bọn họ lo sợ nếu để Lâm Trà biết chuyện này, bọn họ sẽ không có cách nào ăn được dưa, cho nên không ai nói cho Lâm Trà biết.

Bây giờ xem ra, trên thế giới này dường như có một lực lượng nào đó đã làm cho cô không thể biết được tiếng lòng của mình sẽ bị người nghe thấy.

Có điều, nếu trên thế giới này đã có một thứ đồ chơi kỳ lạ như hệ thống ăn dưa thì loại chuyện như thiết lập lại thời gian này cũng không có gì là lạ.

Phạm Cảnh Hằng không thể tin được, còn muốn hỏi lại một lần nữa. Liễu Minh Khiêm đè bả vai Phạm Cảnh Hằng lại, lắc đầu ý bảo ông ta đừng nói nữa.

Hỏi một lần nữa thì kết quả nhận lại cũng như thế mà thôi.

Sau đó Liễu Minh Khiêm nhìn về phía Phạm Phi Hồng, lẩm bẩm: "Không ngờ Phi Hồng lại là con trai của Phạm lão sư Cảnh Hằng, cũng không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

[A a a a]

[Cái này tôi biết, tôi biết!]

Lâm Trà vô cùng vui sướng.

Dưa này cô vừa mới ăn được!

Lâm Trà không hề nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của những người xung quanh, cô còn đang đắm chìm trong biển dưa.

[Lúc trước Phạm Cảnh Hằng và Liêu San San làm bạn qua thư. ]

[Hai người tán gẫu hơn một năm, nhưng chưa từng gặp nhau, cũng không biết tên thật của đối phương là gì. ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play