Liễu Minh Khiêm nhỏ giọng nói: "Phạm lão sư, người ta chỉ nói trong lòng, lại không rêu rao khắp nơi, ông không có lí do gì để chất vấn cả."

"Nhưng rõ ràng bọn họ..."

Phạm Cảnh Dục đảo mắt nhìn các vị khách xung quanh, bọn họ đều không đổi sắc mặt, nhưng ánh mắt lại đang không ngừng đánh giá ông ta.

"Rõ ràng là bọn họ đã tin rồi!"

Liễu Minh Khiêm nhún nhún vai: "Nào có, bọn họ chỉ là có chút tò mò mà thôi, đây đều là suy nghĩ trong đầu, chúng ta cũng không thể thay đổi suy nghĩ trong đầu người khác được, đúng không?”

Phạm Cảnh Dục tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Liễu Minh Khiêm đang ngụy biện!

Lâm Trà nói xấu ông ta, cho dù không phải là ở trước mặt cư dân mạng, ở đây nhiều người như vậy!

Dựa vào cái gì mà ông ta phải nén giận!

Tường Tường chính là con của ông ta!

Phạm Cảnh Dục không phục, nói lớn: 'Lúc trước khi Tường Tường mới ra đời, tôi cũng nghĩ mình ở tuổi này làm sao còn có thể sinh con được, cho nên đã đặc biệt đến bệnh viện làm giám định ADN!"

Bằng chứng khoa học là không thể chối cãi!

Ông ta thật sự vẫn còn có thể có con! Các người không có nên không phục à?

Lâm Trà nghiêng đầu, không biết vì sao đột nhiên Phạm Cảnh Dục lại nhắc tới ADN.

[Báo cáo thẩm định có thể làm giả! Phạm Cảnh Dục còn có một đứa con trai ruột, lúc trước Phạm phu nhân đã lấy mẫu m.á.u của con trai ruột để làm giả-]

[Phạm Cảnh Dục thật ngu ngốc! Có cái gì vui chứ? Từ đầu đến cuối chỉ nuôi con của người khác!]

Sắc mặt Phạm Cảnh Dục tái mét.

Tô Nghiên lại lén lút đánh tráo mẫu máu?!

Sao có thể chứ?

Phạm Cảnh Dục ngẫm kỹ lại, hôm làm giám định ADN, Phạm Phi Hồng cũng có mặt, lời Lâm Trà nói cũng rất có khả năng!

Nếu quả thật là Tô Nghiên len lén đánh tráo mẫu máu, báo cáo giám định là giả, vậy chẳng phải là từ trước đến nay ông ta nuôi con người khác sao!?

Mấu chốt là Phạm Phi Hồng lại còn giúp đỡ người ngoài lừa gạt cha ruột của mình!

"Dâm đãng! Nghịch tử!"

Phạm Cảnh Dục tức giận chửi ầm lên, lao xuống lầu, lái xe về nhà.

Ông ta muốn hỏi Tô Nghiên cho rõ ràng, gian phu kia rốt cuộc là ai! Tại sao bà ta lại phản bội!

Những vị khách còn lại nhìn nhau.

Hả? Sao nhà tài trợ đều đi hết rồi?

Vậy còn thằng bé này thì sao?

Phạm Cảnh Dục đã quên dẫn theo đứa con trai mà mình vẫn luôn xem là bảo bối.

Bánh bao nhỏ vội vàng đuổi theo Phạm Cảnh Dục, nhưng đương nhiên không đuổi kịp, ngã lăn trên mặt đất khóc lớn.

Phạm Cảnh Hằng vội vàng tiến lên ôm lấy bánh bao nhỏ, dỗ một hồi cậu nhóc mới ngừng khóc.

Ông ấy quay đầu nhìn về phía mấy vị khách khác và ống kính máy quay: "Thật ngại quá, để mọi người chê cười rồi!"

[Không cười, không cười! Tôi rất thích xem những vở kịch như thế này, với kinh nghiệm ăn dưa hai năm của mình, tôi dám khẳng định phía sau còn có dưa lớn!]

[Hahahaha, tôi cũng cảm thấy giống như bạn ở lầu trên! Phạm Cảnh Dục vừa mới nhắc tới ADN gì đó, có phải bánh bao nhỏ không phải là con ruột của ông ta không?] [Oa! Tôi dám khẳng định sẽ không lừa dối chúng ta]

[Ha ha ha! Tôi đã nói mà, một lão già 50 tuổi sao có thể dễ dàng có con như vậy được]

[Hóng nha, các khách mời có theo tiếp không?]...

Các khách mời cũng đang rất rối rắm, bọn họ có nên theo hay không?

Ăn dưa mà, đi theo Lâm Trà cũng có thể ăn được. Nhưng nếu quả dưa bên kia không đủ lớn, kỳ thật cũng không cần thiết phải đi...

Kết quả một giây sau, lại nghe thấy Lâm Trà kinh hô:

[Oa oa oa oa! Gian phu bây giờ đang ở cùng một chỗ với Phạm phu nhân! Có phải Phạm Cảnh Dục sắp bắt được gian phu rồi không!?]

[Mong chờ quá đi!! Loại gian phu gian phụ này, nếu có thể bắt tại trận thì quá tốt rồi!]

"Đi”

Lục Yên Yên vung tay lên: “Chúng ta cũng đi ăn dưa đi!"

Liễu Minh Khiêm ho khan hai tiếng.

Lục Yên Yên: "Không đúng không đúng... Chúng ta chỉ là vì quan tâm khách mời nên mới đi"

Lâm Trà vui vẻ gật đầu: "Đúng đúng đúng! Chỉ là quan tâm khách mời thôi-"

Nhà Phạm Cảnh Dục là tiểu khu giàu có nổi tiếng ở Hải Thị.

An ninh ở đây rất tốt, không phải chủ nhà thì không thể vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play