Lục Yên Yên hít một hơi khí lạnh, mu bàn tay đánh bay chén giấy bạc đã sưng đỏ một mảnh.
"Yên Yên!"
Trong chớp mắt, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lục Ngôn Triệt dẫn đầu đứng dậy, cầm lấy khối đá viên bên cạnh rượu trái cây, dùng khăn lông quấn lên mu bàn tay Lục Yên Yên.
Trên mặt anh không còn vẻ dịu dàng như trước nữa, ánh mắt khẽ run, giống như đang đè nén cái gì đó.
"Đau không?”
Lục Ngôn Triệt thấp giọng hỏi.
Lục Yên Yên đau đến nhíu mày, nhưng nghĩ đến camera phát sóng trực tiếp vẫn còn quay, bộ dạng xấu xí bị quay lại khẳng định sẽ bị cư dân mạng làm thành meme, vì thế cô tận lực ổn định biểu tình, nói.
"Cũng may, chỉ là nóng một chút."
Lục Ngôn Triệt mày nhíu càng sâu.
Lâm Trà nơm nớp lo sợ ló đầu ra."Đại... Đại tiểu thư, cô không sao chứ?"
[Kinh khủng thật! Sao có thể để đại tiểu thư chịu thương tổn thay mình chứ! Đôi tay này của đại tiểu thư đẹp như vậy! Vừa nhìn đã biết rất đắt! Bị phỏng rất tiếc a!]
Lục Yên Yên an ủi Lâm Trà.
"Tôi không sao."
Vừa rồi Ngụy Tâm Di hắt não heo vào mặt Lâm Trà, cái nóng này tuyệt đối sẽ hủy dung cô ấy, cô chỉ đụng một chút chén giấy bạc bên ngoài, chườm đá một chút là tốt rồi.
Lục Yên Yên quay đầu nhìn Ngụy Tâm Di ngã trên mặt đất. Đống não heo bị đánh bay cuối cùng hắt lên người Ngụy Tâm Di Cô ta bị bỏng đến nước mắt lưng tròng.
Nhưng khách mời ở hiện trường đều đoán được tâm tư của cô ta, không ai đi đỡ.
Chỉ có Trần Tiện Tri vì để cục diện đẹp mắt miễn cưỡng đưa cho Ngụy Tâm Di một cái túi đá.
Ngụy Tâm Di vừa đắp túi đá, vừa đáng thương nhìn về phía Lục Yên Yên và Lục Ngôn Triệt.
"Anh Ngôn Triệt, Yên Yên, vừa rồi em không cố ý! Em không để ý trên mặt đất có cục đá..."
Lục Ngôn Triệt trầm mặt, Lục Yên Yên cũng lười để ý Ngụy Tâm Di.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không rõ nguyên do, nhao nhao phát ra bình luận lên án:
[Lục Ngôn Triệt sao lại lạnh lùng với Ngụy Tâm Di như vậy? Ngụy Tâm Di cũng bị thương mà!]
[Lục thiếu gia quan tâm Tâm Di đi! Tâm Di bên kia sắp khóc rồi, cô cũng rất áy náy! Cũng không phải cố ý!]
[Cảm giác Lục Ngôn Triệt căn bản không thích Ngụy Tâm Di bao nhiêu, Ngụy Tâm Di thật thảm]
[Xin chào? Đầu óc của mấy lầu trên có vấn đề à? Vừa rồi nếu không phải do Lục Yên Yên, chén não heo kia của Ngụy Tâm Di sẽ giội lên mặt Lâm Trà]
[Lâm Trà là nữ minh tinh! Khuôn mặt xinh đẹp như vậy bị hủy, tương lai của cô ấy tại giới giải trí phải làm sao bây giờ?]
[Tuy Ngụy Tâm Di không cẩn thận, nhưng rốt cuộc cũng là lỗi của cô ấy! Lục Ngôn Triệt tức giận cũng không có gì sai nhỉ?]
[Không biết tại sao, cảm giác không khí hiện trường có chút là lạ... Thật quỷ dị nha... ]...
Thấy Lục Ngôn Triệt và Lục Yên Yên đều không để ý đến mình, Ngụy Tâm Di càng thêm khó xử và bất lực, chật vật bò dậy.
Lúc này, Liễu Minh Khiêm mới bận tâm mặt mũi khách mời, hỏi một câu.
"Tâm Di, không sao chứ?" Ngụy Tâm Di: "Không, không có gì, dù sao là do tôi không cẩn thận, tôi bị phỏng cũng..."
"Không có việc gì là tốt rồi."
Liễu Minh Khiêm cắt ngang lời Ngụy Tâm Di.
"Quần áo bẩn rồi, trở về thay bộ khác đi."
Ngụy Tâm Di cúi đầu nhìn, trên bộ váy liền áo trắng tinh đều là vết bẩn não heo nướng. Nhưng khách mời không hề quan tâm đến cô, đều quan tâm đến Lục Yên Yên.
Ngụy Tâm Di khẽ cắn môi, nói với mọi người.
"Đã khuya rồi, Liễu lão sư, Trần lão sư, mọi người không nghỉ ngơi sao?"
Mọi người khựng lại.
Dưa vừa rồi rõ ràng còn chưa kết thúc, sao có thể về nghỉ được?
Liễu Minh Khiêm: "Tâm Di à, cô về nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi còn định ăn thêm một lát nữa."
Sắc mặt Ngụy Tâm Di trắng bệch.
Ăn thêm chút nữa?
Ăn gì, ăn dưa của cô à?
Nếu cô không ở đây, không biết Lâm Trà sẽ nói ra chuyện kinh người gì nữa!
Ngụy Tâm Di chỉ có thể ngoan ngoãn đáp một câu, về phòng thay quần áo. Cô cũng không có ý định nghỉ ngơi, lo lắng Lâm Trà sẽ tuôn ra tin tức càng kinh người, thay quần áo xong Ngụy Tâm Di nhanh chóng trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT