Đạo diễn Du gửi bình luận của cư dân mạng cho Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri, ám chỉ hai người dẫn dắt đề tài.

Liễu Minh Khiêm ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái, nói: "Ngôn Triệt à, tôi phải quở trách cậu một chút, dẫn bạn gái đến chương trình thì nên sớm nói với chúng tôi một chút! Nếu không chúng tôi cũng không xếp hai người hai phòng như vậy!"

Mặt Ngụy Tâm Di nháy mắt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.

Lục Ngôn Triệt cũng cười.'Liễu lão sư đừng trêu chọc chúng tôi. Chúng tôi ở hai phòng cũng được."

"Có cái con khỉ Nếu được..."

Lục Yên Yên vừa muốn nói ra khỏi miệng, chợt nghe được tiếng lòng của Lâm Trà - -

[Nếu được xếp chung phòng còn sẽ đến xe RV lăn lộn?]

[Lừa quỷ à!]

[Còn có mấy món đồ chơi kia, chậc chậc chậc... Cả đêm đều chơi không xong đi? Không biết có nên gọi trước xe cứu thương cho các người trước hay không!]

Lục Yên Yên không nhịn được, phì cười.

Lâm Trà thật sự là một người phát ngôn hay, quá biết nói chuyện rồi!

Lục Ngôn Triệt và Ngụy Tâm Di cũng nghe được tiếng lòng của Lâm Trà, vẻ mặt quẩn bách, đỏ như sắp chảy m.á.u tới nơi.

Hiện trường lâm vào một trận xấu hổ quỷ dị.

Trần Tiện Tri cố ý nói sang chuyện khác, hỏi Lục Ngôn Triệt.

"Lại nói, không phải cậu đi quản lý Lục thị sao? Thiên Diệu toàn do Yên Yên phụ trách đi? Vậy làm sao mà quen biết Tâm Di?"

Lục Ngôn Triệt và Ngụy Tâm Di nhìn nhau, trong mắt mang theo nhàn nhạt thâm tình.

Lục Ngôn Triệt: "Chuyện này, nói ra rất dài dòng." "Vậy thì nói ngắn gọn đi!"

Lục Yên Yên chen vào nói, uống một ngụm rượu dâu tây ngọt ngào.

"Phát sóng trực tiếp còn tận một tiếng nữa mới kết thúc! Hai người mới biết nhau một tháng, không lẽ một tiếng cũng kể không xong?"

Lục Ngôn Triệt nhìn Lục Yên Yên, có chút không thể làm gì, suy nghĩ một chút, anh thành thật nói."Kỳ thật, tôi thích Tâm Di chín năm rồi, chỉ là tôi vẫn chưa thổ lộ, cô ấy cũng không biết chuyện này... Cô ấy thậm chí, không biết sự tồn tại của tôi."

"Sau đó tôi xuất ngoại, tách khỏi Tâm Di. Gần đây tôi mới gặp lại cô ấy."

"Chờ một chút chờ một chút!"

Đầu óc Lục Yên Yên không xoay chuyển được, vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người.

"Lục Ngôn Triệt, chín năm trước... không phải là lúc chúng ta học cao trung sao? Khi đó anh thầm mến... không phải là một nữ sinh trong lớp em à? Liên quan gì đến Ngụy Tâm Di?"

Khách mời ở hiện trường nghe vậy, lập tức phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Lục Ngôn Triệt và Ngụy Tâm Di.

Chỉ có Lục Yên Yên, vẫn là vẻ mặt mờ mịt.

Lục Ngôn Triệt dịu dàng cười. 'Lục Yên Yên, em nhìn kỹ Tâm Di một chút."

Lục Yên Yên nghi hoặc nhìn về phía Ngụy Tâm Di.

Ngụy Tâm Di chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh thuần kia.

Lục Yên Yên nhìn chằm chằm nửa ngày, lông mày nhíu lại.Có chút quen mắt... Nhưng lại không nhớ ra..."

Cô bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở to mắt."Ngụy Tâm Di, không phải cô chính là đối tượng thầm mến của Lục Ngôn Triệt đấy chứ?!"

Ngụy Tâm Di cười gật đầu, xem như ngầm thừa nhận.

Lục Yên Yên nhíu mày càng sâu.

Giang Minh Khải đang gặm chân gà, nghi hoặc nói: “Đại tiểu thư, không đến mức đó chứ, cô không nhớ bạn học cấp ba của cô sao?"

Ngụy Tâm Di giải thích: "Đa số thời gian Yên Yên đều ở nhà, có gia sư phụ đạo, thỉnh thoảng mới đến trường. Hơn nữa đã qua chín năm, cô ấy không nhớ rõ tôi, cũng bình thường."

Lục Yên Yên bu môi."Tôi nhớ rõ, khi đó tôi học lớp 10, anh Ngôn Triệt học lớp 12, chúng tôi căn bản không học cùng một tầng, nhưng anh Ngôn Triệt thường đến lớp tôi, nói là tới phụ đạo bài tập cho tôi, lo tôi lười biếng không làm bài tập."

"Sau đó, giáo viên mời phụ huynh, nói anh Ngôn Triệt yêu đương tôi mới biết được."

Lục Yên Yên quay đầu nhìn Lục Ngôn Triệt, ánh mắt ai oán.

"Lục Ngôn Triệt! Anh căn bản không phải tới phụ đạo bài tập cho em! Anh chỉ đến nhìn ánh trăng sáng của anh! Em chỉ là bia đỡ đạn, là cái cớ cho anh thôi!"

Lục Ngôn Triệt nở nụ cười, đưa tay xoa xoa đầu Lục Yên Yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play