Ôn Cẩn không thích Alpha.

Đặc điểm giới tính chia con người thành đủ loại, so với hai loại người kia thì Alpha đứng trên đỉnh chuỗi sinh vật, bọn họ có thể dựa vào đặc thù sinh lý khiến người khác cúi đầu tôn làm thần thánh, nhưng nếu bỏ qua điều kiện cần có là pheromone, đại đa số Alpha chính là sinh vật giống đực khá bình thường nhưng lại quá tự tin. Khoảng thời gian gần đây, Ôn Cẩn đã gặp được mấy Alpha tố chất có thể nói là tốt, nhưng anh bẩm sinh có khứu giác không tốt, nhưng pheromone có hấp dẫn đến mấy cũng không ngon bằng tỏi ngâm đường trong tủ lạnh nhà bếp.

Nửa năm trước khi Viên Chước dây dưa với anh, anh từng quen một Alpha cũng khá đẹp trai, pheromone của người ta là mùi gỗ sam thanh thuần cấm dục, vừa nghe là thấy không cùng đẳng cấp với đám Alpha thô kệch khác rồi.

Người kia trắng hơn Viên Chước, quanh quẩn tới quán anh suốt mấy tháng, thái độ theo đuổi chân thành và tha thiết của hắn không hề thua kém việc Viên Chước liên tục ăn khoai tây chiên, kết quả sao, anh dụ thiếu gia mới ra đời nhà người ta xử lý xong mớ rượu tồn kho lâu năm trong tiệm xong liền qua cầu rút ván, cự tuyệt người ta gọn gàng linh hoạt, đồng thời còn là lý do khiến thiếu gia nhà người ta ngồi giữa ngã tư khóc hu hu.

—-Pheromone của anh quá nhạt, mùi ẻo lả, không giống Alpha chân chính chút nào.

Cho nên, trên thực tế, Ôn Cẩn không hề cảm thấy pheromone của Viên Chước nồng nặc một xíu nào.

Vừa vặn tương phản chính là, pheromone của Viên Chước rất hiếm thấy, là mùi hương mà anh thật sự có thể ngửi được sự tồn tại của nó.

Ôn Cẩn là người từng trải, anh quá rõ ràng trong ánh mắt sáng long lanh của Viên Chước ẩn giấu cái gì, anh đã qua cái tuổi xốc nổi sẵn sàng móc tim moi phổi rồi, không còn tin vào mấy chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên hay mãi mãi một tình yêu nữa, nhưng điều này không có nghĩa anh không thèm để ý đến Viên Chước.

Viên Chước biết đánh nhau, biết nói đạo lý, gan đủ to, xương đủ cứng, chỉ cần không đi sai đường, sau này ắt có đất dụng võ.

Thế là, xuất phát từ tâm ý muốn bảo vệ hạt giống tốt, anh thoải mái, không thẹn với lòng mà mang Viên Chước về chỗ mình – tầng hai quán bar, có ánh sáng có điều hòa, còn cả một cái giường gỗ trèo lên nhảy cũng không sập.

Còn kẻ có liên quan sau khi nhào tới ôm vợ quá đà mà tự đập cho bản thân bất tỉnh, sau đó ngủ một giấc thật sâu đến khi tỉnh lại, thì thấy mình đã nằm trên giường vợ, trong đầu Viên Chước là hằng hà sa số lời khen chạy loạn xạ mà hắn không thể nào nói ra miệng được.

Hắn mất thăng bằng bất tỉnh, Ôn Cẩn cõng hắn lên lầu hai, đầu tiên là thả hắn nằm lên giường, lại đắp miếng giảm nhiệt cho hắn, tiếp đó xử lý băng bó vết thương cho hắn, thao tác nghiệp vụ thuần thục vô cùng, Viên Chước như lọt vào một giấc mộng đen tối ngọt ngào, ôm chăn mền của Ôn Cẩn ngủ mà nước miếng chảy dài, cái chân thúi mấy ngày không rửa đáp lên chiếc áo tơ tằm Ôn Cẩn mắc ở cuối giường.

Vết thương của hắn khá nặng, chỗ Ôn Cẩn lại yên tĩnh thoải mái, khiến hắn quên mất phòng bị ngủ mê man hết hai ngày, mãi đến khi tin Ôn Cẩn chứa chấp hắn truyền khắp đầu đường cuối ngõ, người trong cuộc mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cứ ngơ ngơ mà ngồi trên giường của Ôn Cẩn há hốc miệng.

Giường của Ôn Cẩn rất êm, chăn của Ôn Cẩm không có mùi ẩm mốc, máy điều hòa yên lặng hoạt động thanh lọc không khí trong phòng, ánh nắng đã lâu không gặp cũng xuyên qua cửa sổ trên lầu rồi chiếu lên người hắn, sáng như tất cả chỉ là ảo giác vậy.

— Bị thương bất tỉnh không đáng sợ, đáng sợ chính là bị vợ nhìn thấy quần thủng đáy.

Làm một Alpha côn đồ khác thường, lòng tự trong của Viên Chước đương nhiên cũng khác người.

Mười phút sau, mặc áo ngủ cỡ lớn mà Ôn Cẩn mới mua, chân đung đưa, tay xoay nhịp nhàng, mặt ngơ ngẩn đi xuống lầu, nhóm đàn em dưới trướng hắn đang giúp Ôn Cẩn sắp xếp lại mấy cái bàn trong quán, bọn họ số lượng cũng tương đối, hai bên cứ thế trố mắt nhìn nhau, mãi đến khi Ôn Cẩn đã thay một chiếc áo sơ mi mới từ bên ngoài trở về, hai tay xách theo một đống đồ ăn thức uống.

Mua cho nhóm đàn em mấy hộp cơm ba món mặn ba món chay, ba mươi lăm tệ một phần, được tiệm thức ăn nhanh xa xỉ trong thành phố phân phối.

Mua cho Viên Chươc là một nồi đất đựng cháo, bên trong có gan, huyết heo, dưỡng khí bổ thận, một trăm tám mươi tệ một phần, phải bắt xe qua hơn nửa thành phố, đến tiệm ăn hơn trăm năm tuổi có tiền cũng chưa chắc mua được, đặt nấu riêng một nồi như thế.

Ôn Cẩn không thích Alpha, Ôn Cẩn cũng không ghét Viên Chước.

Con nai già trong lòng Ôn Cẩn trợn mắt khinh bỉ, trợn còn dữ hơn cả con nai tơ trong lòng Viên Chước.

Đàn em ăn thịt, đại ca húp cháo, sự kiện không khoa học này khiến tất cả chúng đàn em ở đây kinh hãi không thôi.

Theo tư duy logic của đám ranh con chưa từng đến trường này mà nói, ông chủ Ôn không cho Viên Chước ăn thịt chỉ có một nguyên nhân, đó chính là trước mắt Viên Chước chỉ có thể húp cháo, về phần vì cái gì Viên Chước chỉ có thể húp cháo, đáp án này chỉ có thể trả lời thông qua ba điểm sau.

—Ôn Cẩn, một người chẳng bao giờ tùy tiện ra tay, vừa ra tay là thu phục được tên côn đồ Viên Chước tiếng xấu vang xa.

Nửa đêm, trên Wechat những chiếc điện thoại trong ngõ nhỏ ở thành đông điên cuồng lan truyền không phải tin Quan Việt khai đao xử Viên Chước, bắt đầu sự nghiệp chiếm thành đông, mà là một tấm meme “Ông chủ Ôn, thật khó lường”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play