Viên Chước nói xong, vết nứt trên mặt Thiệu Dương càng ngày càng lớn.

Viên Chước khịt mũi coi thường, hắn không thèm tranh cãi với những người thậm chí còn chưa có vợ như Thiệu Dương, đàn ông độc thân chỉ có thể tự ôm mình về đêm sao có thể hiểu được hương vị tuyệt vời từ bữa khuya tình yêu của vợ hắn được chứ.

Hắn thong thả cầm di động đứng dậy rời đi, ánh đèn sân khấu chiếu vào lưng hắn, hắn bấm vào đoạn voice chat Ôn Cẩn gửi cho mình, nở một nụ cười ngây thơ và chuyên nghiệp như một chú chó trung thành, vui vẻ chạy về phía cửa Ôn Cẩn chỉ hắn.

—— hắn hoàn toàn không nhìn thấy Thiệu Dương vô thức giật giật cuống họng ba lần, cũng không nhìn thấy ánh mắt đầy thương hại mà Thiệu Dương dành cho hắn.

Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh, tráng sĩ một khi ra chiến trường, sẽ không toàn quân tử trận, nhưng tráng sĩ nào ăn đồ Ôn Cẩn nấu chắc chắn sẽ ra đi mãi mãi.

Tay nghề nấu ăn của Ôn Cẩn, Thiệu Dương đã từng được trải nghiệm.

Ôn Cẩn hồi còn đi học là tiểu hoàng tử của giới ẩm thực đen.

Học viện cảnh sát lớn như thế, mấy Omega ngọt ngào dễ thương đều tụ tập hết vào hệ kỹ thuật muôn vàn người yêu kia, không tới phiên mấy Alpha cứng đầu ban hình sự trinh sát như đám Thiệu Dương nhớ thương.

Cơ mà bọn họ cũng chẳng ghen tỵ lắm đâu.

Trước đây, cái danh hoa khôi của trường cảnh sát suốt mấy chục năm chưa từng rời khỏi tay khoa kỹ thuật, chỉ có niên khóa của bọn họ, cái danh này lần đầu rơi vào tay khoa khác.

Từ Vân Thăng mới mười bảy tuổi, lúc đó còn tên là Từ Hiểu Vân, anh là một trong số ít Beta ở khoa hình sự trinh sát, đẹp trai tuấn tú, da dẻ hồng hào, đứng đầu các môn văn hóa, môn chuyên ngành thì trên trung bình, mặc một bộ quần áo tập luyện, tay chân gầy trắng như ngọc, ngay cả những giáo viên mặt đen và hung dữ nhất cũng sẽ vô thức nói chuyện nhẹ nhàng với anh.

Sau đó, trường tổ chức liên hoan, khoa kỹ thuật tinh thông cầm kỳ thi họa phụ trách biểu diễn các tiết mục, khoa trinh sát hình sự thì khuân sắt ở sân huyến luyện hoặc chạy bộ làm mấy việc vặt ở đó, chú đầu bếp ở nhà ăn thấy bạn học Từ thân hình mảnh khảnh đáng thương, trực tiếp vung tay khâm thử cho tiểu Từ đến chỗ mình lặt rau nấu nước, trốn cảnh lao động chân tay nặng nhọc.

Thời còn trẻ Từ tam gia đã rất trọng nghĩa khí, anh lợi dụng việc phụ bếp, vụng trộm giấu kha khá đồ tốt, dự định giữ lại chi viện cho anh em chung phòng ký túc xá.

Thế là cái đêm trăng sáng gió thoảng sau khi kết thúc bữa liên hoan ấy, Thiệu Dương dẫn đầu năm người trèo vào sau bếp, chàng phụ bếp họ Từ đeo tạp dề đã nấu cho họ một bàn ê hề đồ ăn, bọn họ ăn đến nỗi hai mắt rưng rưng, lệ rơi như mưa, cuối cùng nháo nhào chạy vượt chướng ngại vật bốn năm trăm mét vọt thẳng về phía nhà vệ sinh.

Qua chiến dịch này, đồng chí tiểu Từ một trận thành danh, khiến toàn bộ ký túc xá phải gánh chịu hình phạt đáng xấu hổ nhất trong lịch sử trường học.

Ôn Cẩn đã từng hoài nghi tài năng nấu nướng của mình, có lẽ anh bẩm sinh đã không hợp với việc bếp núc, nhưng mãi đến khi anh gặp Viên Chước, anh mới thức tỉnh khỏi cơn mê, thì ra những kẻ trước đó đều là bọn cặn bã không biết thưởng thức gì cả.

—— Từ tam gia từ đầu đến chân không hề tầm thường, chỉ có tự tin mù quáng với tài nghệ nấu ăn tầm thường của mình.

Viên Chước cảm mạo sinh bệnh, cơm cho bệnh nhân phải đảm bảo được nấu tỉ mỉ đẹp đẽ, Ôn Cẩn bận bịu cả buổi trưa, chưng trứng, nấu canh xương, xào khoai tây, thêm cả một phần salad cà chua.

Anh vốn định nấu cơm, cơ mà gạo mới không hút nước lắm, anh mơ hồ chưng ra một nồi cháo đầy, chỉ có thể tạm thời đến tiệm cơm bên đường mua hai cái bánh bột mì chữa cháy.

Ba mặn một canh, xuất sắc nhất chính là salad trộn cà chua thêm đường cát trắng, nhưng món này cũng không hề mảy may ảnh hưởng đến Viên Chước đang cúi đầu ăn và chiếc xe máy cà tàng đang phát ra tiếng hư hỏng của hắn.

Trong con hẻm cạnh hộp đêm, trong đống đồ chất lung tung cao như núi quây thành một khoảnh trống, hai người bày ra cái ghế nhỏ, ngẩng đầu là thấy một dải bầu trời đêm qua khe hẹp, tô điểm bằng mấy ngôi sao không được sáng cho lắm nhưng vẫn cố lấp lánh trên đầu họ.

“Chậm một chút.”

“Phù ——phù, cái tên họ Thiệu kia vẫn ở đây, phù phù —— em sợ hắn kiếm chuyện ——phù! He he, Ôn ca, anh còn làm tôm bự cho em nữa ha!”

Ôn Cẩn dùng bình giữ nhiệt nhập khẩu, một bộ cả triệu bạc, tính năng giữ ấm vô cùng vượt trội.

Súp trứng vẫn nóng hôi hổi như lúc mới lấy ra khỏi nồi, Nguyên Trác nhấp một ngụm, suýt chút nữa thì bỏng lưỡi.

Váng trứng tách ra để lộ mấy con tôm bự dưới đáy, chắc sợ không đủ dinh dưỡng nên Ôn Cẩn thả một hơi năm con vào, nếu chén súp trứng này biết nói chuyện, chỉ sợ nó sẽ hét lên một câu: Tôi vỡ mất!

“Cậu nói Thiệu Dương?”

Viên Chước đang nhai tôm không nói được, chỉ có thể vừa ưm ưm vừa gật đầu, không cách nào buông hai câu chê bai bộ đồ ẻo lả của Thiệu Dương.

Thiệu Dương hai ngày qua quậy đục nước thành tây, theo lý mà nói, không có thời gian bận tâm đến thành đông mới đúng, Ôn Cẩn nhíu mày suy tư, Viên Chước phồng má nhìn anh, đột nhiên cảm thấy tôm trong miệng chua chua.

“Ôn ca —— mũi em rát quá!”

Chó hoang ra ngoài có hoang dã đến đâu thì về đến nhà lại trẻ con bấy nhiêu, Viên Chước bỗng nhiên sấn đến trước mặt Ôn Cẩn, dùng sức nuốt chửng con tôm lớn đến nghẹn họng, cố ý dùng giọng nhõng nhẽo nói với Ôn Cẩn.

“… đừng có dùng tay chùi.”

Viên Chước mới mở miệng, trong đầu Ôn Cẩn đã không nghĩ được gì nữa, anh vội móc trong túi ra bọc khăn giấy ướt chuyên dùng cho trẻ con, đây là anh mua từ hồi Viên Chước bắt đầu sổ mũi.

“He he… ấm —— mẹ nó!!”

Viên Chước định lợi dụng cơ hội Ôn Cẩn lau nước mũi cho hắn để hôn trộm, hắn đương nhiên biết lòng Ôn ca cũng có hắn, nhưng hắn không muốn nghe chiếc miệng nhỏ xinh của Ôn ca nhắc tới cái tên Thiệu Dương kia.

Chỉ tiếc, vị tình địch này của hắn không những có pheromone không dễ chọc mà còn có vận may không đùa được.

Một người đàn ông vạm vỡ cao mét tám từ đâu nhảy xuống, vừa vặn đáp ngay sát bên cạnh họ, phình phịch lăn trên đất.

Chệnh một xíu nữa thôi là nện cho đầu Viên Chước chấn thương luôn.

“Ngại quá! Quay qua bên này xíu, ở đây còn một người nè ——”

Viên Chước ngẩng đầu một cái, vừa vặn đối mắt với Thiệu Dương đang đứng của cửa sổ lầu hai mỉm cười.

Không giống với cái khí thế hay cắn bừa như chó dại của Viên Chước, Thiệu Dương thì lúc nào trông cũng thong dong.

Hắn chân dài thân cao, động tác lưu loát, đỡ dao, gạt chân, đấm thẳng mặt, kéo cổ áo, ném ra ngoài cửa sổ, liền một mạch, tuyệt đối không dây dưa lòng vòng.

Những giọng nói hỗn loạn vang lên từ cửa sổ rộng mở, Viên Chước bưng hộp cơm, chớp chớp mắt nhìn, rốt cuộc cũng muộn màng nhận ra địa bàn của mình bị người ta làm loạn.

“Ôn ca, anh về trước chờ em, núp cho kỹ, khóa chặt cửa nha.”

Hắn cúi đầu lùa sạch mớ khoai tây thái sợi không bỏ muối, ngoạm hết cái bánh bột mì đang ăn dở, sắc mặt bình tĩnh săn tay áo lên.

Tường cao ba mét, hắn lợi dụng khe hở giữa những viên gạch mà vọt lên, Thiệu Dương đứng chặn ở đầu cầu thang không ngờ tới hắn sẽ dùng phương thức này đi lên, hai người vừa chạm mặt, Viên Chước bặm trợn nhai nát cái bánh bột mì nuốt xuống bụng, nhè hàm răng bén nhọn ra khè Thiệu Dương.

“Mẹ nó, mày chán sống rồi ——”

“Chờ một chút. Có hai chuyện. Thứ nhất, chuyện không phải do tôi gây ra, đám người này của Trí Dũng đường ở thành tây, vận chuyển heroin, tôi chỉ đang thu lưới bắt bọn này thôi.”

Đập nát bóng đèn pha lê kiểu dáng cầu kỳ, Thiệu Dương trở tay túm đầu một tên đập vào tay vịn cầu thang, nổ súng bắn vào tường, một đám người sợ hãi hét lên.

Khẩu súng lục đen ngòm thoáng cái đã đổi chủ, Thiệu Dương dùng động tác gần như vô hình nạp lại đạn, bắn bốn phát, làm gãy tay mấy tên đang cầm hung khí.

“Thứ hai. Tiểu Vân —— à không, ông chủ Ôn, hiện tại đã biết làm bánh bột mì rồi hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play