Hắc Nhãn Kính đầu đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm Tô Vạn đang run rẩy gắp từ trong bụng dưới của hắn ra một tiểu trùng lớn cỡ móng tay cái.
Tiểu trùng đã chết, trước khi chết gai chân còn ghim thật sâu vào trong cơ thịt. Lúc gắp ra, còn móc thêm hơn chục sợi cơ, đủ để thấy lực của chúng lớn đến thế nào.
Loại trùng này không bám sâu trong cơ thể nên không làm mất quá nhiều máu. Nhưng số lượng của chúng lại rất nhiều, chỉ cần mỗi con lại khoét một miệng vết thương, Hắc Nhãn Kính liền biến thành một cái tổ ong. Vì vậy, hắn không để Tô Vạn dùng cách cắt sát dưới da, từ một miệng viết thương đâm vào, dùng một cái kẹp gắp hết trùng ở xung quanh.
Đương nhiên, không có thiết bị nội soi, gắp trùng ra đều cắt theo da thịt. Loại giải phẫu này không khác gì phẫu thuật hút mỡ trong điều kiện không có gây mê, thực dễ dàng làm người ta suy kiệt chức năng tim phổi.
Vì vậy, chưa được bao lâu, Tô Vạn đã nhìn thấy Hắc Nhãn Kính chịu không nổi mắm môi mắm lợi. “Không sao rồi, ngừng lại đi, qua một thời gian ngắn bọn nó sẽ bị cơ thể tôi hấp thụ thôi.” Hắc Nhãn Kính nói.
Tô Vạn nghe nói thế, thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp đờ người ngã xuống mặt đất, tay dính đầy máu. Hơn nữa trên nền đã gắp cả đống trùng lẫn trong máu thịt, làm cho nó không khỏi buồn nôn một trận. Lần đầu tiên nó thấy rằng đôi khi làm việc nửa vời cũng là một loại giải thoát.
“Trên phương diện trung lập, ông thực sự là người đầu tiên tôi từng thấy vượt qua giới hạn của con người.”
Trước kia cảm thấy có người choáng vì thấy máu hay nhìn thấy máu liền buồn nôn là hành động hết sức nực cười, nhưng hiện tại nó đã đã thấy bản thân có thể đồng cảm với việc này.
Hắc Nhãn Kính toàn thân run rẩy, hỏi nó: “Cậu có băng vải không?”
Tô Vạn lấy ra từ trong ba lô ra một cái túi giống như cái bao đựng máy ảnh DSRL, từ trong đó móc ra băng vải.
“Cậu thực sự mang theo không ít đồ nhỉ, cậu có vấn đề gì với cuộc sống của mình à? Hay lúc trước từng gom phiếu rút thăm đầy túi?” Hắc Nhãn Kính nhìn thấy đã hết thuốc lá, uể oải đem bao thuốc đặt sang một bên.
“Tôi không thể nói cho ông biết.” Tô Vạn nói, lấy từ trong túi một gói nhỏ hình như đồ lót, giũ ra: “Qủa nhiên, sắp xếp chia theo đồ không thấm nước là sáng suốt, những thứ kia đều không bị ẩm.”
“Cái quái gì vậy?” Hắc Nhãn Kính cười rộ lên, lập tức phát hiện đó là tã giấy dành cho người lớn.
“Muốn dùng không? Hiện tại nếu ông muốn đi nhà cầu thì rất bất tiện.” Tô Vạn nói, sau đó từ trong bọc nhỏ lấy ra một bao thuốc lá: “Thứ đồ cất giấu cuối cùng.”
“Có thuốc lá chính là Bồ Tát.”
Hai người ngồi cạnh nhau dựa lưng vào vách tường, Hắc Nhãn Kính dùng băng vải băng chặt miệng vết thương. Hút được điếu thuốc, trên mặt dần có chút huyết sắc.
Trừ vài chỗ ở chân tay, thì trên cơ thể hắn, trùng ở các bộ phận quan trọng đều đã được gắp ra, ít nhất hắn sẽ không phải chịu nguy cơ lây nhiễm đến cơ quan nội tạng. Trùng ở tứ chi sẽ gây nhiễm trùng, nhưng hiện tại nguy cơ phải cắt bỏ chân tay thực quá bé nhỏ không đáng nói.
“Sao ông lại gạt chị ấy?” Trầm mặc một hồi, Tô Vạn hỏi: “Chỗ này rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Cậu đúng là bám riết không tha.” Hắc Nhãn Kính thở ra một vòng khói, nhìn nó bay biến trong không trung, “Cô ấy có con đường mình phải đi, chúng ta cũng có con đường phải đi. Cậu tốt nhất nên lo lắng cho cái thân mình ấy.” Hắn cố gắng dùng khí lực toàn thân, bắt đầu đứng dậy, loạng choạng đi được hai bước.
Thật sự là tổn thất nặng nề, vì cái gì mà mỗi lần mình học Lôi Phong(*) làm việc tốt, đều gặp phải hậu quả bi kịch, mà khi làm một số việc táng tận lương tâm lại thường kiếm được nhiều như nước. Mình không phải đã bị Giải Vũ Thần và Ngô Tà cấu kết lừa gạt đấy chứ?
Hắn từng cảm thấy hứng thú. Hắn bình thường hiếm khi bỏ qua các chi tiết mà đáp ứng làm việc cho người khác, nếu như hắn đã là một phần của kế hoạch thì hắn phải hiểu rõ kế hoạch đó, bất kể là phần việc của mình hay phần của kẻ khác.
Đây là lần duy nhất hắn không thể hiểu nổi bản thân đang làm việc gì, lý do chính là: “Mình tin tưởng cậu ta là được rồi.”
Hy vọng việc cậu ta làm không phải là ngu xuẩn. Nếu chuyện này thất bại, thì họ Ngô và Giải Vũ Thần kia đúng là tự bôi nhọ uy tín của mình.
“Đi thôi, đi tìm bạn của cậu. Cậu ta hẳn đã hoàn thành sứ mệnh của mình, chúng ta làm nhiệm vụ thu dọn chiến trường, chờ mọi người đến đông đủ.”
“Sứ mệnh?”
“Một kế hoạch tốt, không ai là hữu ích và cũng không ai là vô dụng.” Hắn đi ra ngoài cửa, thở hổn hển vài hơi, chỉ đến một hướng, không phải hướng Lương Loan đi, nhưng cũng không phải hoàn toàn ngược lại.
Hắn muốn di chuyển, nhưng cơn đau làm trước mắt hắn biến thành một màu đen. Hắn phải điều chỉnh lại thể lực của chính mình, hít sâu mấy hơi, nhìn Tô Vạn nói: “Bây giờ chúng ta có 2 nhiệm vụ. Nhiệm vụ quan trọng hàng đầu là tự mình sống sót ra ngoài, nếu có thể mới cứu những người khác ra cùng. Bọn chúng sẽ quét hết các phòng, chúng ta hiện tại như con gián trong góc phòng, trong nháy mắt sẽ bị diệt gọn. Trò vui đã kết thúc. Nếu không muốn chết, thì một khắc cũng không được dừng lại.”
Tô Vạn bước tới dìu hắn, hai người đi ra ngoài. Đại khái được khoảng vài chục bước, Tô Vạn liền hỏi: “Ông đã gặp qua con gián nào đi chậm như này chưa? Một khắc cũng không dừng lại tôi cảm thấy cũng chẳng mấy tác dụng.” Hắc Nhãn Kính cười khổ, Tô Vạn hỏi tiếp: “ Ông nói bạn của tôi, là Lê Thốc hay Dương tử? Sứ mệnh của nó là gì?”
Hắc Nhãn Kính trả lời, sứ mệnh của Dương Hảo là chuẩn bị trước cho bọn họ một đường lui.
“Trong tay Dương Hảo có bản vẽ mặt phẳng tất cả nơi này, đồng thời sẽ để lại cho chúng ta dấu hiệu, tất nhiên là bị động.” Hắc Nhãn Kính cất gậy huỳnh quang. Sau đó lấy ra từ sau thắt lưng một bình xịt, bắt đầu xịt ra bốn phía, bọn họ liền thấy trên nền đất xuất hiện dấu vết chấm sáng kì quái.
Đó là nhiều vết máu loang lổ, phát ra ánh sáng kỳ lạ. Vết máu vô cùng nhỏ, giống như sao đêm trên trời, tuy nhiên trong bóng tối, chúng vẫn vô cùng rõ ràng.
“Phản ứng của Luminol?” Tô Vạn nói: “Nó bị thương?”
(Luminol một chất hóa học có thể phát quanh khi trộn với tác nhân oxi hóa thích hợp, phản ứng vs sắt trong huyết sắc tố làm máu phát quang, bạn nào đọc conan nhiều thì cũng thỉnh thoảng gặp ^^)
“Cậu đúng là một học sinh tốt. Thực là mỉa mai, dưới nền giáo dục thi cử của Trung Quốc mà cũng gặp được một nhân tài có khả năng thực tế, hóa ra thứ đó cũng có thể phát huy tác dụng, xem ra sự khác biệt về con người đem lại hiệu quả giáo dục cao hơn là phương pháp giáo dục.” Hắc Nhãn Kính nói: “ Trước khi cậu ta nhảy xuống ao, trên người có 4 vết rách rất nhỏ, nhưng vẫn là tổn thương đến mạch máu, nếu không được xử lí chuyên nghiệp thì sẽ không ngừng chảy máu, tuy nhiên trong thời ngắn sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Quần áo trên người cậu ta hút nước rất mạnh, máu loãng chảy ra không thể ngừng.” Hắn ra dấu: “Vết máu kia sẽ chỉ cho chúng ta nơi cậu ta chạy tới, giảm thiểu thời gian tìm kiếm.”
“Tại sao Dương Hảo lại có bản vẽ mặt phẳng, làm sao có thể bỏ chúng ta rồi chạy thế chứ?” Tô Vạn có chút buồn bực.
Hắc Nhãn Kính nói: “Cậu nghĩ Lương Loan và cậu ta như thế nào mà có số trốn được vào trong ao?”
(*) Lôi Phong (18 tháng 12, 1940 – 15 tháng 8, 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phong và quà lưu niệm.[1]