Cả buổi chiều sau đó, Lê Thốc cũng phải giúp tên buôn tiếp đãi khách hàng, bàn bạc giá cả, sau đó sẽ đóng gói lại cho họ. Những khách hàng này thật là quái lạ vô cùng, hạng người gì cũng có. Đến cuối cùng Lê Thốc bỗng có cảm giác rằng,cho dù là bất kỳ ai đi qua cái quán trọ nhỏ này cũng đều có thể quay trở lại mà hỏi một câu: “Hàng ở đâu?”
Xem ra bọn họ làm ăn kiểu này cũng không phải chỉ mới một hai ngày nữa, không chỉ kẻ bán mà cả người mua cũng đều đã quen thuộc cả rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ quy củ, trả toàn bộ đều là tiền mặt, bọn họ bỏ vào trong ba cái túi du lịch lớn để ngụy trang, lại dùng gạch nén chặt phía trên rồi buộc chặt lại sau khi đã xong xuôi. Lê Thốc bỗng hiểu được lí do mấy người bọn Ngô Tà trước kia có thể trả tiền hào phóng như vậy, khi bọn họ đã làm cái nghề này thì cơ hồ tiền bạc cũng chẳng phải thứ gì hiếm lạ nữa.
Tổng số so với dự tính ban đàu của tên buôn nhiều hơn 11 vạn, cho nên đêm đó bọn họ cũng rất quyết đoán mà đổi sang một khách sạn khác lớn hơn, để mỗi người đều có một gian phòng riêng.
Tất cả vật bồi táng cũng chỉ còn lại ba món, ba thứ này đều là lư hương bằng sắt, mỗi một cái đều được bọc trong thùng lớn cỡ thùng KFC.
Lê Thốc tò mò nhìn bọn họ, những người này dường như cũng không hề có ý vui đùa, “Mấy ông vì sao lại cho rằng những thứ khác đều không thể giúp các ông tìm ra cổ mộ kia mà chỉ có ba món nhìn qua thấy không đáng tiền nhất này lại có thể có ích.”
Lần này không có ai lại cười nhạo Lê Thốc, dường như vấn đề mà nó đưa ra đã đánh đúng trọng tâm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play