Bọn họ ngủ chung một căn phòng, cả đám người chen chúc một chỗ, Lê Thốc có đặc quyền nên ngủ trên giường, thủ lĩnh và người buôn nửa đêm mới lết được đến nơi cũng ngủ trên giường nốt, còn những người khác thì ngủ dưới đất. Điều ngày càng chứng minh cho giả thiết của Lê Thốc là mấy người này dường như không giàu có gì cho cam. Cả đêm không nói tiếng nào, Lê Thốc ngủ rất ngon, lúc tỉnh lại mới hơn 5 giờ sáng, may mà đám người này không ngáy, ngủ mà cứ y như chết vậy.
Dậy sớm cỡ này cũng có chút kỳ, nó tưởng rằng do mình suy nghĩ chuyện trước kia nhiều quá, cho nên mới tỉnh sớm thể này, vậy mà trông xuống dưới đất, những người khác đều đã dậy từ lâu, đến điểm tâm cũng mua xong rồi. Là bánh canh, bọn họ nói đây là đồ ăn đặc sản của địa phương, ăn khá ngon.
Lê Thốc đứng dậy đi rửa mặt, chợt nhớ tới một việc, nó quay sang nói với mấy người kia: “Mọi người có thể nói cho tôi biết tên không, tôi mà gặp phải chuyện gì, cũng biết mà gọi mấy người.”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, thủ lĩnh nói: “Gặp chuyện gì thì kêu cứu mạng là được, chúng tôi đều sẽ cứu cậu, cậu không cần đơn phương xây dựng quan hệ gì với bọn tôi. Với lại cậu cũng không cần thảo luận gì với chúng tôi đâu.”
Lê Thốc nhíu mày, trong lòng vẫn thấy rất kỳ quái, tuy rằng ở một vài trường hợp nó có thể dùng mặt mình để ra hiệu, đối mặt với ai, thì nói chuyện với người đó, nhưng cảm giác ấy cũng không thoải mái gì.
Nhưng thủ lĩnh nói cũng có lý, trong tình trạng hiện tại, nó dường như không có vấn đề gì để thảo luận chung với họ.
Ăn sáng xong, thương buôn liên hệ với những tên đạo mộ đã đi trước, mấy người khác dẫn Lê Thốc lên xe, bắt đầu chạy lung tung lên núi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT