Lê Thốc giật mình nhìn cô bé, cô lại len lén lè lưỡi với nó, sau đó khẽ liếc sang người đang câu cá bên kia.
Lê Thốc theo ánh mắt của cô mà nhìn sang đó, nó bắt đầu cho là người đang câu cá đó có chỗ nào kỳ quái, nhưng cô bé lại lắc đầu, dường như muốn phủ nhận suy nghĩ này.
Lê Thốc lại càng nghĩ không ra, chỗ này cách người kia còn một khoảng kha khá, có chuyện gì không thể nói trực tiếp lại phải đưa giấy cho nó? Lẽ nào là thư tình cô bé này chuyển cho mình nên mới thấy khó nói ra?
Nếu vậy thì khiếu thưởng thức của cô bé này cũng quá quái đản rồi, bản thân là một kẻ có chút dung mạo cũng đã bị hủy, một thân tàn phế lại thêm xương sọ sứt mẻ, phải thích một người như thế chính bản thân nó cũng thấy thật khó khăn. Huống chi hai người cũng chỉ mới quen biết, hay nói đúng hơn thì là hai kẻ đáng thương cùng rơi vào một cái hố mà thôi.
“Khi nào về nhớ phải xem kỹ một chút.” Cô bé nháy mắt với nómột cái.
Lê Thốc phản xạ có điều kiện mà lập tức muốn hỏi lại, nhưng cô bé đã vội ra dấu yên lặng cho nó: “Nói chuyện khác đi.”
Lê Thốc nhìn cô, bỗng nghĩ tại sao tôi phải nghe cậu, thế nhưng lập tức đã nghĩ đến hậu quả mà loại ý nghĩ này đã mang đến cho mình trước đây, vội vàng kiềm chế lại . Nó nghĩ đối phương làm như vậy nhất định là có lý do riêng, nó cũng không nên gây phiền phức gì cho người ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play