Từ trước đến nay Lê Thốc luôn chán ghét kẻ cố chấp lại ồn ào, trong lòng thầm mắng ông nghĩ mình là ai chứ, thế nhưng với kinh nghiệm về những việc đã trải qua, nó cũng không hề tranh cãi. Nó đã nhìn ra được những người này không giống với thầy cô hay cha nó. Trong xã hội này,những người trưởng thành có thể chịu đựng một thằng quỷ sứ mạnh miệng thích tranh cãi mà vẫn kiên nhẫn tha thứ hết lần này đến lần khác, chỉ có thể là người tốt, lại rất yêu thương nó.
Chỉ cần thử tìm một người xa lạ mà làm chuyện như vậy, so sánh sự đối lập giữa hai bên là có thể hiểu được chân tướng của thứ gọi là quan hệ giữa người với người trong xã hội.
Lê Thốc nói năng rất khéo léo, lại cực kỳ tỉ mỉ, bao gồm cả quá trình bản thân cho nổ C4, không ai hỏi nó là ai, là Lê Thốc hay Tô Vạn, điều này giúp nó có thể nói rõ nhiều chi tiết. Khiến lời nói có vẻ vô cùng chân thực.
“Tôi không rõ tình hình lúc này của người mang kính mắt, sau vụ nổ tôi với hắn đã mất liên lạc.” Lê Thốc sau cùng mới nói một câu như vậy.
Râu Quai Nón vuốt cằm, sau khi yên lặng nhẩm tính xong bèn nói rằng: “Đủ rồi.” Nói xong thì đứng lên, khoác vai Dương Hảo, “Cậu nói xem những lời cậu ta nói là thật chứ?”
“Hắn lừa mấy người thì được cái gì?” Dương Hảo vội nói.
“Nếu như những lời đó là thật, vị tiểu huynh đệ này của cậu đã lập công lớn rồi, quay về Bắc Kinh tôi sẽ tặng cậu ta một chiếc xe. Nếu như là lời nói dối, tôi sẽ cho hắn một chỗ trong khu nhà cao cấp trên sườn núi.” Dương Hảo sửng sốt một chút, Râu Quai Nón lại nói: “Có điều cũng không lớn lắm, ở trên núi Bát Bảo.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT