Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Trung thật đúng là không sợ Chu vương, có cái gì mà sợ? Tiểu nhân miệng còn hôi sữa mà thôi.
Năm đó Hạ Hầu Phái so với các huynh trưởng nhỏ hơn mười tuổi, đã là khuyết điểm thật lớn, nhưng khi đó Hoàng đế trẻ tuổi, có thể đợi cô lớn lên. Chu vương thì không nhất định.
Hoàng đế có thể đem Chu vương dấu ở phía sau, một chút tiếng gió cũng bình xuống, bí mật thay Chu vương trải đường, nhưng trải đến hơn mười năm, thì khó mà nói. Hơn nữa trước mắt, Hoàng đế không chút che giấu dụng tâm, Chu vương đã bị mọi người chỉ trích, sớm mất cơ hội thao quang dương hối (dấu nghề).
Từ góc độ này nhìn, Hạ Hầu Phái cũng có chút không xác định, Hoàng đế là thật yêu thương Chu vương, hay chẳng qua là dùng Chu vương cân bằng cô cùng Tấn vương. Nếu là vế sau, lại không quá giống, Hoàng đế đối với Chu vương thật sự yêu thương đến trong xương. Đồ vật trong kho đều mặc hắn lấy, lời nói việc làm gần đây cũng một lòng vì hắn mưu tính; Nhưng nếu nói là thật tâm yêu thương, sao lại đem Chu vương đẩy lên rất cao, để hắn thành bia ngắm.
Quả thật là tâm tư Đế vương, Hạ Hầu Phái nhất thời nhìn không thấu.
Hoàng đế hạ chiếu nghị lập Thái tử ít ngày, trong kinh đồn đãi liền nổi lên bốn phía, nói Hoàng đế muốn truyền ngôi cho Chu vương, Tấn vương cùng Tần vương không có duyên với đại vị, tiếp theo là các loại khen ngợi Chu vương, đem Chu vương khoe khoang, dường như chỉ có thiếu niên xuất chúng kia mới xứng với ngôi vị hoàng đế.
Năm đó việc Hoàng đế muốn lập thái tôn cũng bị nhắc lại, lời đồn đãi truyền đi xôn xao, nói đến hợp tình hợp lý, khiến người hết lòng tin theo không nghi ngờ, dân chúng đều nhận định, vị trí Đông cung tân quý kia thuộc về Chu vương điện hạ vừa mới mười tuổi rồi.
Dân chúng không hiểu, náo nhiệt một hồi cũng không sao, nhưng đại thần sẽ không từ bỏ ý đồ.
Từng đạo tấu chương hướng về thư án của Hoàng đế, hoặc dựa vào những lời đồn đãi trong kinh, mời Hoàng đế sớm định trữ vị, bình ổn điều tiếng. Hoặc trần thuật Chu vương nên mở phủ, thậm chí nói mẹ của hắn cùng bọn đệ đệ ỷ lại ở Đông cung cũng không tốt, nên cùng nhau dời đến phủ Chu vương, cho Chu vương phụng dưỡng. Còn có mời Hoàng đế trục Chu vương đến đất phong.
Thậm chí Cao thừa tướng cũng đứng ngồi không yên, Chu vương là ngoại tôn Cao thị, hắn như thế nào cũng vứt không được, dứt khoát cũng dâng lên 1 đạo tấu chương, mời Hoàng đế không nên ân sủng Chu vương nữa, để Chu vương xuất cung dựng phủ.
Thấy Tấn vương cùng Tần vương còn chưa tranh giành, đám đại thần đã nhao nhao muôn miệng một lời mà tấn công Chu vương, Hoàng đế rất tức giận, dưới sự giận dữ, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, mang Chu vương đi Chung Nam sơn biệt cung.
Hoàng đế ra kinh, Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Trung đều không theo hộ giá, lưu lại ở trong kinh.
Hạ Hầu Trung nôn nóng không thôi, việc đồn đãi Chu vương muốn nhận nghiệp thống nhất thiên hạ, khởi điểm là Hạ Hầu Phái làm, sau đó nhắc lại chuyện thái tôn là hắn trợ giúp. Hắn tốn công sức, kết quả Hoàng đế lại mang theo Chu vương rời đi, đúng là một lòng bảo vệ tiểu tử kia. Hạ Hầu Trung hơi cảm thấy không có đất dụng võ, tức giận vô cùng.
Hạ Hầu Phái nhưng thật ra cao hứng, Hoàng đế không có ở đây, cô tự nhiên cũng rảnh rỗi, ngày ngày đi vào cung, quấy nhiễu Hoàng hậu không được an bình.
"A nương, lần trước chế bộ đồ mới khá tốt? Có cần nhi thử xem có vừa hay không?" Hạ Hầu Phái trái xem phải xem, áo bào lần trước đã sắp chế thành rồi, trước mắt đã qua hơn tháng, nên làm xong rồi.
Hạ Hầu Phái kích động, muốn lấy bộ đồ mới.
Kia áo bào xác thực đã xong, Hoàng hậu cầm trong tay quyển sách, nghe vậy, liền gọi A Kỳ đến, cho A Kỳ dẫn Hạ Hầu Phái đi thử.
Hạ Hầu Phái vội nói: "A nương không đi a? Sách nhìn đã lâu, vừa vặn cho mắt nghỉ một chút."
Không biết cô lại bày trò gì, Hoàng hậu đang định cự tuyệt, liền thấy Hạ Hầu Phái nhu thuận nịnh nọt nhìn nàng.
Dù sao cũng là ngoại bào, dù có nhỏ, cũng sẽ không giống như nội bào. Hoàng hậu suy nghĩ một chút, cuối cùng không đành lòng để cô thất vọng, đứng dậy.
Hạ Hầu Phái cao hứng không thôi, ngoan ngoan đứng phía sau hoàng hậu, thuận theo nàng đi vào nội thất.
Đây là tẩm điện của Hoàng hậu, xông vào mũi chính là mùi thơm ngát nhàn nhạt, đó là khí tức trên thân Hoàng hậu.
Ngoại bào kia chỉnh tề mà gấp đặt trong tủ.
Hoàng hậu tự mình lấy ra. Màu đen, hoa văn thêu thùa cầu kì, vạt áo ống tay áo đều một châm một châm thêu mà ra.
Áo bào đơn giản, nhưng tâm sức tiêu phí trong đó tuyệt không thiếu. Hạ Hầu Phái tiếp nhận, yêu quý đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, đầu ngón tay tìm được đến kim tuyến đường vân, sợi tơ dày đặc nhô lên, có một loại cảm giác tràn đầy dụng tâm vừa dày vừa nặng.
Nàng nhìn Hoàng hậu, trong mắt dịu dàng có thể chảy ra nước: "A nương, phía trên thêu văn, phí không ít công phu a?"
Hoàng hậu không biết cô vì sao bỗng nhiên hỏi thế, liền nói: "Mấy ngày nay rảnh rỗi..."
Nàng vừa dứt lời, liền thấy Hạ Hầu Phái dịu dàng thắm thiết mà cười nhẹ. Hoàng hậu đổi đề tài nói: "Thử xem."
Hạ Hầu Phái lên tiếng, cúi đầu giải khai thắt lưng.
Tư thế không coi ai ra gì này làm Hoàng hậu một hồi không được tự nhiên, nàng quay đầu đi, thấy cạnh cửa có 2 cung nhân đứng hầu, liền hướng các nàng vung tay, cung nhân đồng loạt phúc thân, lui ra ngoài.
Hạ Hầu Phái hướng bên này liếc một cái, rồi lại cực kỳ nhanh cúi đầu chăm chú cởi vạt áo.
Hoàng hậu quay đầu lại, đã thấy khoé môi cô nhịn không được mà nâng lên, một bộ dương dương đắc ý thực hiện được chú ý.
Rõ ràng là người lớn rồi, cái đầu cũng cao hơn lão Cao, mà đến nơi này, lại vẫn như cũ tính khí trẻ con, đơn thuần làm cho người không đành lòng nhìn cô thất vọng.
Các nàng ai cũng không phải người đơn giản mềm lòng, mà hết lần này tới lần khác chống lại lẫn nhau, rối rắm không yên.
Trời nóng lên, Hạ Hầu Phái chỉ mặc hai kiện áo xuân hơi mỏng, trừ ngoại bào liền chỉ còn một kiện trung y tuyết trắng. Cái này trung y, cũng là nàng làm đấy, hai năm trước, nàng làm mấy thân xiêm y, để trong bọc hành lý của Hạ Hầu Phái, cho cô tắm rửa thay trong quân. Hiện tại xem ra, ống tay áo đã ngắn.
Hoàng hậu xoa ống tay áo trung y, chất liệu tơ lụa không dán da, dù xuất mồ hôi, cũng không dính. Đầu ngón tay chạm đến vải dệt, nhưng có chút thô ráp. Mặc hai năm, tơ lụa cũng không còn như lúc đầu bóng loáng rồi.
Hạ Hầu Phái ngừng động tác, cô thấy mình dựa vào quá gần Hoàng hậu, thật muốn nắm tay nàng, ôm nàng một cái.
Yêu bao nhiêu năm, cô cũng nhớ không rõ rồi, chỉ biết bạt mạng mà ép buộc chính mình, tránh để Hoàng hậu nhìn ra đầu mối.
Duy nhất một lần không thể nhẫn nhịn chính là đại hôn ngày đó, có lẽ là bị màu đỏ thẫm trước mắt kích thích, có lẽ là bị đè nén quá lâu, Hạ Hầu Phái cho người đưa một bội túi tiến cung, khi đó thật sự có một loại khí thế trả bất cứ giá nào.
Đáng tiếc, A nương tựa hồ không mở ra bội túi, nàng như cũ cái gì cũng không biết.
Hạ Hầu Phái không biết bản thânnên thất vọng thật nhiều, hay là thả lỏng thật nhiều.
Hiện tại, còn không phải lúc, Hoàng đế còn sống, tùy thời có thể góp gió thổi sóng, ở trước vương quyền, cô chưa có năng lực bảo hộ Hoàng hậu. Hiện tại, không phải lúc có thể phân tâm.
Hạ Hầu Phái nhéo nhéo quyền, đem áo choàng phủ thêm, buộc vào dây lưng.
Hoàng hậu thối lui nửa bước, từ trên xuống dưới đánh giá rồi một phen, có chút hài lòng nói: "Vừa vặn."
Hạ Hầu Phái cũng rất ưa thích, cô xem chính mình, lại nhìn nhìn Hoàng hậu bất cứ lúc nào đều tự kiềm chế bất loạn, cười nói: "Ta cũng có lễ vật muốn tặng cho A nương."
Hoàng hậu ánh mắt lộ ra một điểm tò mò: "A?"
Hạ Hầu Phái cầm lấy áo choàng xưa cũ, từ trong túi tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ dài mảnh. Mở ra, là một cây cây trâm.
Cây trâm, cô đưa cho Hoàng hậu rất nhiều, nhưng lần này, không giống.
Hạ Hầu Phái xấu hổ, con mắt cũng không dám nhìn thẳng Hoàng hậu, ngượng ngùng nói: "Đây là nhi tự tay điêu đấy." Từ chọn nhân tài dạy, đến điêu khắc hoa văn, đến đánh bóng, đều là cô tự mình làm, điêu hỏng vài cái, mới coi như khá tốt.
Hoàng hậu nhìn, 1 cây trâm rất đơn giản, mài đến thập phần cẩn thận, hoa văn bên trên cũng không gọi là hoa lệ, lập ý rất tốt, tường vân đồ án, có thể nhìn ra dụng tâm người chế tác.
Dù Hoàng hậu dùng đã quen thứ tốt cũng không thể nói cây trâm này thiếu lễ độ.
Hạ Hầu Phái rất thẹn thùng: "Tay nghề không tốt, A nương, ngươi đừng ghét bỏ."
Hoàng hậu nhìn cô bộ dáng ngượng ngùng, nếu là nàng nói không dễ coi, Trọng Hoa đoán chừng phải lã chã – chực khóc.
Như vậy tưởng tượng, Hoàng hậu không khỏi cười khẽ, gật đầu khen: "Không tồi."
Hạ Hầu Phái nghe được Hoàng hậu tán thưởng, rất là cao hứng. Năng khiếu của cô chính là được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc này không chịu an phận, từ trong tráp lấy ra cây trâm, chờ mong nói: "Nhi thay A nương cài trâm lên tóc." Lần trước không thành, lòng cô có tiếc nuối, muốn lần này bổ sung.
Hoàng hậu vừa nhìn ánh mắt cô đã biết rõ cô đang nghĩ gì, nàng cũng thật khó khăn, không thể cự tuyệt, bằng không thì Trọng Hoa khẳng định phát cáu, lại không thể quá nuông chiều cô, cái gì cũng tuỳ cô, để cô không biết mà đi một bước kia.
Hoàng hậu liền nói: "A Kỳ vừa chải tóc cho ta, ngươi làm rối loạn không tốt."
Hạ Hầu Phái vội nói: "Ta sẽ chải tóc, sẽ không làm loạn." Cô luyện thật lâu rồi, chỉ đợi 1 ngày này.
Hoàng hậu tự tiếu phi tiếu nhìn cô: "Ngươi lúc nào học chải tóc? Là ngày thường trong phủ cùng Vương phi trang điểm làm vui?"
Hạ Hầu Phái nhất thời không kịp phản ứng vì sao Hoàng hậu nói như thế, chẳng qua là không dám cài trâm lên tóc nữa, cô đặt cây trâm vào tráp, dâng lên cho Hoàng hậu, trong miệng nói lầm bầm: "Ta chỉ vì A nương chải tóc, Tần thị cùng ta có quan hệ gì?"
Hoàng hậu nghe không được, cất kỹ hộp rồi quay đầu lại, liền thấy Hạ Hầu Phái thập phần ấm ức mà nhìn nàng, Hoàng hậu thật không biết làm sao với cô mới tốt.
Hạ Hầu Phái có băn khoăn, Hoàng hậu cũng có, trước mắt Hoàng đế vẫn còn, làm cái gì đều không thích hợp.
Nàng đành phải ôn nhu nói: "Lần tới a, lần tới ngươi tới sớm một chút, sáng sớm trang điểm, cho ngươi giúp ta."
Hạ Hầu Phái lập tức đổi giận thành vui.
Hoàng hậu ngầm thở dài, nàng đời này tất cả kiên nhẫn đều cho hai người, một cái là Hoàng đế, đó là phu quân của nàng, cũng là Thiên tử, tay cầm quyền sinh sát, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn hắn; một cái là Hạ Hầu Phái, nàng không đành lòng thấy cô thất vọng thương tâm, cho nên đành phải ấm ức chính mình nhượng bộ.
Cô có tâm tư gì, Hoàng hậu sớm đã nhìn thấy tận mắt, Hoàng hậu nghĩ thế nào, Hạ Hầu Phái cũng không biết, cô vẫn còn suy nghĩ cùng A nương tiếp xúc nhiều 1 chút, mọi chỗ mọi nơi, thời điểm tương lai thế cục xác định, là nước chảy thành sông rồi.
Bởi vì Hoàng hậu cho một cái hứa hẹn, Hạ Hầu Phái liền sớm trở về, cảm thấy hạ quyết tâm, ngày mai sớm vào cung, tự tay cài trâm cho Hoàng hậu.
Đáng tiếc, làm việc tốt thường gian nan.
Ngày hôm đó buổi chiều, một đội ngự lâm phi ngựa vào kinh thành, hướng Tấn vương cùng các vị đại thần bẩm báo, Hoàng đế tại Chung Nam sơn cỡi ngựa bắn cung bị ngã, trước mắt tình hình không tốt, Thừa tướng thay truyền quân lệnh, gọi hai vị Hoàng tử nhanh chóng hướng Chung Nam sơn hộ giá.
Hạ Hầu Phái: "..." A cha thật sự là phiền chết rồi!
Đến hoàng cung nhìn một cái, rất là không muốn.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, cô cuối cùng cũng cảm nhận được.
Tức giận là tức giận, Hạ Hầu Phái cũng không thể một mực cùng Hoàng đế đấu. Thái tử còn chưa lập, Hoàng đế nếu cứ như vậy đi, thiên hạ sẽ rối loạn!
Hạ Hầu Phái nhanh chóng phân phó xuống dưới. Cô như cũ đem thân vệ trong phủ để lại cho Tần thị, cùng nàng nói: "Trong phủ ngàn vạn phải bảo vệ tốt." Nếu không yên lòng Chu thị, đón nàng tới đây cũng không sao. Tuy một câu này Hạ Hầu Phái chưa nói, nhưng Tần thị cũng hiểu.
Về sau cô lại truyền thư tay cho Thôi Ly. Thôi Ly đã thăng lên chức hộ quân tướng quân, chuyên nắm giữ an nguy của cấm cung, Hạ Hầu Phái ra lệnh cho hắn, về sau vô luận phát sinh cái gì, đều lấy an nguy của Hoàng hậu làm đầu.
Còn có bảy tám mệnh lệnh khác truyền đi, bất quá chỉ một canh giờ, cô liền thuận theo ngự lâm hướng Chung Nam sơn đi.
Ba ngày đêm không ngừng nghỉ, Hạ Hầu Phái cuối cùng cũng đến Chung Nam sơn, Hạ Hầu Trung so với cô chậm nửa bước cũng đã theo kịp, Hạ Hầu Phái cảm thấy dù nhanh chóng đi lên cũng không nhanh hơn Hạ Hầu Trung bao nhiêu, hơn nữa, vẫn còn có cái tiểu Chu vương chiếm hết tiên cơ ở đây, cho nên dứt khoát dừng chân, đợi Hạ Hầu Trung.
Trong mắt Hạ Hầu Trung có lo lắng, lại có cực hưng phấn, thấy Hạ Hầu Phái chờ hắn, thật vất vả đem hào quang hưng phấn che xuống.
Hạ Hầu Phái coi như không thấy được, chờ hắn đi tới liền kề vai sát cánh mà đi, cùng hắn nói: "Tam huynh cũng biết chuyện gì xảy ra?"
Hạ Hầu Trung nói: "Vừa gặp Thừa tướng thì chiếu lệnh tới, làm sao biết rõ cái gì?" Lần trước Hạ Hầu Thứ làm loạn, Hoàng đế liền đem tướng sĩ trong kinh rửa sạch một lần, bọn hắn cũng không có an bài người nào, cho nên xác thực không có tin tức gì.
Chẳng qua là Cao Tuyên Thành không đến mức truyền ngụy chiếu. Ai nấy đều thấy được, Cao Tuyên Thành cùng Chu vương cũng không thân cận, từ sau chuyện Chiêu Minh Thái tử, họ Cao đối với Đông cung đều là giữ vững khoảng cách.
Hạ Hầu Trung nói xong, lại nói: "Nhìn có vẻ không tốt."
Hạ Hầu Phái nhíu mày.
Này biến cố tới quá mức bất ngờ, nếu Hoàng đế không tốt, tất sẽ lập Thái tử, Thái tử tuyệt sẽ không là Chu vương, hắn ép không được, nếu Hoàng đế thiệt tình đau Chu vương, cũng sẽ không lập Hạ Hầu Trung, Hạ Hầu Trung cùng Đông cung oán hận chất chứa đã lâu, như thế, Thái tử sẽ chỉ là...
Trong lúc đó tim Hạ Hầu Phái đập phốc phốc, thứ cầu nhiều năm đang ở trước mắt rồi, làm sao có thể không kích động? Nhưng mà, gió núi thổi khiến máu huyết xông lên đại não lập tức lạnh xuống.
Tất cả giả thiết đều thành lập nếu Hoàng đế sắp quy thiên, vậy nếu Hoàng đế chẳng qua chỉ bị vết thương nhỏ?
Hạ Hầu Phái thu lại tinh quang trong mắt, tràn đầy lo lắng bất an: "A cha là thánh minh Thiên tử, luôn luôn có Thần Phật che chở, sẽ không việc gì."
Hạ Hầu Trung cười cười, thầm nghĩ, chưa chắc. Hắn đã ở trong lòng tính toán người nào có thể dùng.
Giang Nam còn chưa an ổn, thỉnh thoảng có kẻ tạo phản, mặc dù không lớn, nhưng cũng rất đáng ghét, đã thế còn không biết suy xét, muốn kéo dài hơi tàn, dưới tình hình như vậy Hoàng đế thật sự sẽ cố không đi.
Hạ Hầu Phái dẫn binh đánh giặc, đã tận mắt thấy qua "Đổi con để ăn thịt", biết rõ quốc gia nếu rối loạn, sẽ chỉ có dân chúng chịu khổ, dân chúng một khi chịu khổ, quốc gia cũng không thể tố, hai bên là hỗ trợ lẫn nhau.
Thời điểm này, Hoàng đế tốt nhất không nên gặp chuyện không may.
Nghĩ như vậy, Hạ Hầu Phái lại suy tư, như thế nào đang êm đẹp liền té ngựa đây?
Hai người một đường không nói chuyện, đến biệt cung trên núi, nghênh đón bọn họ là Chu vương.
Chu vương sắc mặt khó coi, nhìn thấy bọn hắn, trong mắt còn không giấu kỹ ghen tỵ. Hạ Hầu Phái thấy vậy, liền biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì.
Không kịp hành lễ, Hạ Hầu Trung liền hỏi: "Thánh nhân đâu?"
Chu vương trả lời: "Tổ phụ ở tẩm điện, đang chờ hai vị Vương thúc."
Hạ Hầu Phái đối với hắn như cũ hiền hòa mà bao dung, một mặt đi vào trong, một mặt hỏi: "Thánh nhân như thế nào? Thái y nói thế nào? Làm sao bỗng nhiên té?"
Đây cũng là vấn đề Hạ Hầu Trung quan tâm, cũng cùng nhau nhìn Chu vương.
Hạ Hầu Trung sắc mặt không tốt, Chu vương nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Tổ phụ bị thương, tạm thời khó có thể hành tẩu, về sau như thế nào còn phải xem."
Nghe hắn nói, cũng không nghiêm trọng? Hạ Hầu Trung mặt lộ vẻ thất vọng, Hạ Hầu Phái nhưng thật ra lại nhẹ nhàng thở ra.
Chu vương nhìn bọn hắn hai cái, không vừa lòng, Hạ Hầu Phái vẫn còn coi như khá tốt, đối với Hạ Hầu Trung liền chẳng chào đón, oán hận chất chứa đã lâu, cũng không phải chỉ nói một chút mà thôi.
Đi đến tẩm điện, liền thấy Hoàng đế đang ngủ.
Chu vương nhỏ giọng tiến lên, dấu góc chăn, động tác tinh tế mà cẩn thận.
Hạ Hầu Trung hừ lạnh một tiếng, quay đi. Hạ Hầu Phái như có điều suy nghĩ, không có lên tiếng.
Nhìn có vẻ, Hoàng đế chết không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT