Ánh trăng sáng đổ bóng nghiêng đầy đất. Nhánh cây giao nhau, trên đường nhiều bóng đen đi lại lắc lư.

Mấy chục cung nhân chia làm hai nhóm, phía trước nhấc đèn dẫn đường, Hoàng đế thản nhiên mà đi, Hạ Hầu Phái đi theo sau.

Đi qua một đoạn vào đường tối, liền thấy Tuyên phòng điện đèn đuốc sáng trưng xuất hiện ở trước mắt. Hoàng đế quay đầu lại, cười nói: "Đã đến."

Hạ Hầu Phái trước khi đi thoáng nhìn Tuyên phòng một cái, mím môi mà cười: "Chỉ hận đường ngắn, không thể cùng A cha đi lâu 1 chút."

Vừa đi khỏi Hoàng hậu, Hạ Hầu Phái liền thập phần biểu diễn. Ở trước mặt các đại thần, cô bình dị gần gũi mà cao quý. Chiêu hiền đãi sĩ mà không mất thân phận, trước mặt thân tộc, cô thân cận tin cậy, bảo vệ thân hữu. Còn trước mặt hoàng đế, cô ngay tại lúc này làm tiểu nam hài thấy phụ thân thì ngại ngùng vui sướng.

Hoàng đế thấy cô có chút thẹn thùng, có chút vui vẻ, lại có chút tiếc nuối mềm lòng, ngẫm nhi tử này, hoàn toàn không tầm thường, hắn đáng ra phải quan tâm cô, nhưng lại thiếu. Chẳng qua hắn là Hoàng đế, mỗi ngày đều có rất nhiều sự vụ, chỗ nào lo lắng cho tiểu nhi còn chưa trưởng thành đây? Hoàng đế chưa phát giác ra áy náy, chỉ ấm giọng nói: "Ta và ngươi là phụ tử, không cần khách khí, nếu có phó khăn thì tới tìm ta là được."

Hạ Hầu Phái lập tức liền hiện ra một chút hân hoan, khom người thở dài: "Vâng."

Hoàng đế cười, vỗ vỗ vai Hạ Hầu Phái, tiếp tục đi về phía trước.

Đưa Hoàng đế đến Tuyên phòng điện, Hạ Hầu Phái liền có thể trở về ngủ yên rồi. Bất quá cô không phải một người trở về, Hoàng đế là người cha hiền từ, phái 1 kẻ tâm phúc đi cùng. Hạ Hầu Phái một đường trầm tĩnh, cũng không có cùng tâm phúc Thiên tử nhiều lời. Thứ nhất, đã là tâm phúc, sao có thể đơn giản cảm động? Thứ hai, Hoàng hậu tại hậu cung mưa gió nhiều năm, phương diện quan hệ trong cung, nàng chuẩn bị chu đáo.

Tin tức Hoàng đế cùng Hoàng hậu, Quảng Lăng vương dùng qua bữa tối, chung đụng hoà hợp rất nhanh bị truyền ra ngoài. Thôi thị được vỗ yên, những người khác cũng hoảng sợ, trong triều dần dần khôi phục lại bình tĩnh, chư vương ra trấn không giải quyết được gì.

Nhưng, không giải quyết được gì, cũng như nhau mà thôi. Việc này mang đến hậu quả cực kỳ khắc sâu. Đầu tiên là Thái tử cùng thế lực chư vương tại công đường kiểm tra thân thủ, nhấm nháp chút tư vị quyền lực của mình. Tiếp theo, Hoàng đế đã biết Chư Tử tranh chấp, tiến hành đề phòng. Mà ở Thôi phủ, Thôi Chất Đạo nhiều mặt điều tra, rút cuộc tra ra nhằm vào Quảng Lăng vương là Ngụy thị thủ bút, hắn nhìn cây xanh ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư.

Ngụy thị, không thể nghi ngờ mà đứng về phía Thái tử rồi, lần này đến tột cùng là Thái tử đổi ý, hay là Ngụy thị tự ý chủ trương?

Thôi Chất Đạo gọi Thôi Tố, cùng Thôi Huyền, Thôi Ly đến, nguyên bản cũng nên mời Thôi Viễn Đạo bàn bạc, nhưng không biết làm sao Thôi Viễn Đạo đi Thái Học, thay Thiên tử dạy sĩ tử rồi.

Thôi Tố cũng thập phần khó hiểu: "Không nên a, Quảng Lăng điện hạ chưa từng đắc tội Đông cung, Đông cung không đến mức hướng điện hạ ra tay." Nhưng điều tra ra sự thật, rõ ràng chính là Ngụy thị ở phía sau.

Thôi Ly bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ là phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện?"

Thôi Huyền nói tiếp: "Ngụy thị, có ba cái cháu ngoại, dung túng Thái tử, vẫn còn có hai." Hoàng đế có tám con, có ba đứa là cháu ngoại Ngụy thị. Này khẽ đếm, quả thực làm cho người kinh ngạc.

"Ta xem Thái tử cùng Nghiễm Bình vương không hợp, Tể Trữ vương (Hạ Hầu Chí) cùng Thái tử thì gần gũi chút ít. Nhưng hắn dù sao cũng có cùng mẹ với Nghiễm Bình Vương. Tình huống của Chư vương, rất phức tạp." Thôi Chất Đạo chậm rãi nói.

"Tóm lại đều vì đại vị." Thôi Huyền nheo mắt, nói ra, "Bất luận Ngụy thị vì sao gây khó dễ cho Thập nhị lang, sự việc đã phát sinh, sửa tốt là được." Theo Thôi Huyền mà nói, Ngụy Hội vừa đi, Ngụy thị liền bắt đầu ra chiêu, Thập nhị lang đối với Thái tử là họa lớn sao? Bọn hắn muốn bảo vệ Thái tử, chỉ cần vì Thái tử tích cực là được, cần gì tấn công Vương đệ? Hắn là Thái tử rồi, còn muốn như thế nào? Giết chết một Vương đệ có chỗ tốt gì? Còn bị một thanh danh bất nhân.

Đối với Thôi thị thế gia thận trọng, Ngụy thị hành vi thật sự là ly kỳ, rõ ràng là hại người không lợi mình. Thôi Tố đưa ra vấn đề mấu chốt nhất: "Đã biết Ngụy thị không có lòng tốt, có cần giúp đánh trả?"

Thôi Chất Đạo lắc đầu: "Hoàng hậu điện hạ cho người mang lời đến, muốn chúng ta án binh bất động."

"Trước mắt không phải lúc loạn, tụ lực cho thỏa đáng." Thôi Ly nói.

Thôi Huyền cũng nói: "Ít nhất chờ đến lúc Thập nhị lang có thể tự mình làm việc, thay ngoại gia mưu tính, Hoàng tử đều có chủ kiến." Nói tóm lại, Hạ Hầu Phái còn quá nhỏ. Giống như đại thần, cũng sẽ không lựa chọn nâng đỡ ấu chủ, đây không phải là phương án lâu dài. Càng là Hoàng tử tuổi nhỏ, sẽ càng ỷ lại người thân bên ngoại, trở nên thân thiết hơn với ngoại gia, như thế vất vả khổ cực đem ấu chủ nâng lên, cuối cùng tiện nghi cho ngoại gia, chẳng phải là thâm hụt tiền? Còn có Hoàng tử tuổi nhỏ, dễ dàng chết non.

Cho nên, Hạ Hầu Phái vẫn phải mau chóng lớn lên.

Thôi gia một đám người có ý định ẩn dật rồi. Xem xét tình hình trước mắt, chờ vài năm cũng không phải chuyện xấu, đầu tiên Hoàng đế thân thể kiện khang, cũng sẽ không băng hà. Cho Hạ Hầu Phái có thời gian, hơn nữa Thái tử cùng với chư vương đã có xu thế tranh chấp rồi, bọn hắn tranh được lợi hại, cũng tự nhận hao tổn, Thôi thị thì đang không ngừng tụ lực. Hơn nữa, các hoàng tử tranh giành lợi hại sẽ khiến Hoàng đế phản cảm.

Thôi Tố đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Ta nghe nói Thập nhị lang cùng Thái tử gần gũi, không biết Thập nhị lang... nghĩ thế nào đấy." Nếu là Trọng Hoa vô ý, bọn hắn cố gắng cũng vô dụng.

Thôi Huyền giống như nhìn một người ngu ngốc mà liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Nếu Thập nhị lang vô tâm với đại vị, Hoàng hậu sao phân phó như thế? Ngươi để tim về trong bụng a? Thập nhị lang, tiểu tử kia phải hiểu lắm."

Thôi Ly cũng tham gia náo nhiệt mà cười nhạo một câu: "A huynh thích quan tâm."

May mà Thôi Tố sẽ bình tĩnh, không để trong lòng, nhường huynh đệ coi thường đôi câu liền coi thường đôi câu.

Thôi Chất Đạo là trưởng bối, cũng vuốt râu mà cười.

Đếm rõ từng ngày, Hoàng đế giết Vương Nghiệp.

Phong ba này mặc dù không phải Vương Nghiệp khởi xướng, nhưng hắn nóng lòng hướng Thái tử khoe thành tích, biểu hiện quá mức tích cực. Hoàng đế lưu lại hắn, coi trọng hắn bởi vì hắn không phải thế gia, không có bằng hữu cản tay. Hiện tại, hắn trở thành 1 thanh đao sắc bén, đã tự chủ trương mà lại còn liên lụy Thái tử, còn không chút nào hối hận đi sửa, Hoàng đế sao dung tha cho hắn?

Giết Vương Nghiệp không trở ngại chút nào. Chẳng qua là sau khi Vương Nghiệp chết, mọi người chợt nhớ tới mấy năm trước, Thôi Huyền từng nói Vương Nghiệp "Bộ dạng đoản mệnh". Chuyện là Hạ Hầu Phái lúc còn rất nhỏ, Thôi Huyền cột tóc lỏng, gặp Vương Nghiệp, bị Vương Nghiệp khiển trách y quan không ngay ngắn, hành động phóng đãng. Thôi Huyền mắng hắn, chẳng những mắng còn đánh Vương Nghiệp một trận.

1 việc vốn đã bị lãng quên, bởi vì Vương Nghiệp chết, lại được người lật ra. Thôi Huyền mỏ quạ đen lại uy danh truyền xa.

Hạ Hầu Phái cùng Hoàng hậu cảm khái nói: "A cậu chưa từng thua trận rồi." Thôi Huyền hồi trước dài ngắn nói Vương Nghiệp, cái này ứng nghiệm, hắn thành công rồi.

"Chặt chẽ cẩn thận mà thôi." Hoàng hậu nói.

Hạ Hầu Phái chấp nhận. Mặt ngoài thì Thôi Huyền không câu nệ tiểu tiết, kỳ thật chặt chẽ cẩn thận vô cùng, không nắm chắc, hắn sẽ không nói. Đã không nói, hắn cũng không dễ dàng há miệng.

"Mặc kệ." Hoàng hậu nói, "Đặc phái viên của Suốt Đêm đã đến, gần đây ngươi không được đi lại bốn phía rồi." Để tránh như lần trước, bị Hoàng đế ép lên trận.

Hạ Hầu Phái nhất thời không có kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: "Bọn hắn lại tới làm cái gì?"

Hoàng hậu liếc cô một cái: "Đại Hạ còn thiếu Suốt Đêm một công chúa." Lần trước đã đáp ứng đấy, một mực phải gả.

"A a." Hạ Hầu Phái rút cuộc nhớ ra rồi, thật sự là Đại Hạ bọ dạng không có chút nào muốn thực hiện lời hứa, trách không được cô dễ quên. Hạ Hầu Phái cười cười, ôm lấy tay Hoàng hậu, nói: "Vẫn là A nương nhớ, nhi đều đã quên."

Hoàng hậu nhàn nhạt liếc nhìn cô, quay đầu đi chỗ khác, từ góc độ của Hạ Hầu Phái, có thể thấy khoé môi Hoàng hậu có chút nâng lên.

Đột Quyết nội chiến, là tên đã lên dây, Suốt Đêm muốn Đại Hạ tương trợ, song phương đã có hôn ước, Đại Hạ giúp hắn là danh chính ngôn thuận, hắn liền phái người đến thúc dục.

Lần trước đã nói tốt, chẳng qua làm một ít chuyện khắc phục hậu quả.

Hồng lư Tự Thiếu Khanh lại trở về làm chủ sự, rất là khó xử cùng đặc phái viên nói: "Một mực chuẩn bị, dù sao cũng là công chúa xuất giá, lại gả cho Khả Hãn. Tân lang tân nương đều quý trọng, hôn lễ tự nhiên cũng không thể qua loa. Quý bang lại chờ một chút, Đại Hạ chính là lễ nghi đến bang, không thể hàm hồ vì cấp trên chú trọng phép xã giao."

Đặc phái viên nhanh vội muốn chết: "Chủ ta thiệt tình cầu hôn, lúc trước Hoàng Đế các ngươi cũng đã đáp ứng, lễ nghi không cần chú trọng, chủ ta đã đợi công chúa gả tới tốt rồi, hai nước kết thân, cần gì dây dưa nhánh cuối?"

Chủ sự thở dài: "Đặc phái viên có điều không biết, ôi Trung Nguyên lễ nghi, một lời nói không thể hiểu, không bằng mời đặc phái viên chính mình nhìn, vừa vặn đặc phái viên nếu có thể tương trợ, chắc hẳn cũng có thể mau hơn một chút."

Đặc phái viên tưởng tượng, đúng là nếu hắn ở đây đốc thúc, nhất định có thể nhanh chút ít.

Vì vậy, một ngày sau, chủ sự liền dẫn hắn đi Lễ bộ, đi Tông Đang Tự, đi làm, đi Nội Thị Tỉnh, đi... hết ba ngày, giày đặc phái viên đã bị rách da, lại không chút nào tiến triển. Càng làm hắn chán nản chính là mỗi chỗ đều thập phần cần thiết đấy, Lễ bộ chuẩn bị hôn lễ chi tiết, xem sổ sách dòng chính, chuẩn bị cho công chúa một bộ đồ cưới. Nội Thị Tỉnh đương nhiên là chọn lựa cung nhân làm của hồi môn. Tất cả cũng không phải một lát có thể thành, giống như lấy cung nhân làm của hồi môn, phải nói được tiếng Đột Quyết, phải cùng công chúa quen biết, tri kỷ lanh lợi, không lo lắng, trung thành, một ngày cũng không thể chọn được 2 người.

Đặc phái viên quả thực muốn khóc, gả một nữ nhân, như thế nào phiền phức thành như vậy. Phiền phức như vậy, trời, lại vẫn có người muốn lấy?

"Thánh nhân vì quý bang suy nghĩ, đã hạ chiếu lược đi sáu lễ rồi, chỉ chờ bên này chuẩn bị xong liền trực tiếp gả, nhanh thôi, đặc phái viên lại kiên nhẫn chờ một chút." Chủ sự thành khẩn nói.

Đặc phái viên còn có thể như nào? Có thể cứng rắn tranh đoạt sao? Đành phải đáp ứng chờ một chút.

Có lẽ bởi vì hòa thân, quan hệ thông gia, quan trọng cho tới bây giờ là lợi ích liên hệ, ai gả cũng không quan trọng. Đặc phái viên lại quên hỏi, công chúa nào gả cho Khả Hãn của hắn. Nếu như hắn cẩn thận đi thăm dò, sẽ phát hiện căn bản không có công chúa nào, cũng không có nữ tôn thất nào đang chuẩn bị xuất giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play