Tranh đấu ngôi vị hoàng đế, anh em trong nhà cãi cọ là nan đề từ cổ chí kim.

Hạ Hầu Phái nhìn ra trong mắt Thái tử mê hoặc cùng ngơ ngẩn, cô vẫn cười hì hì, bộ dạng thuỷ chung khờ khạo.

Thái tử cuối cùng cười cười, nói: "Đi thôi, muộn sẽ không tốt."

Hạ Hầu Phái nói: "Ta cho người chuẩn bị ngay, ta muốn cưỡi ngựa."

Thái tử không có ý kiến. Hạ Hầu Phái còn nhỏ nhưng cưỡi ngựa cũng khá lắm, đương nhiên là ngựa con, trong kinh nhiều người không thế cưỡi khoái mã, ôn thuần ngựa con vừa vặn thích hợp.

Thái tử thận trọng, phái mấy người cưỡi ngựa vây quanh 4 phía Hạ Hầu Phái, để tránh thứ dân náo động làm vương giá kinh ngạc.

Hai người xuất hành cũng có nghi thức, Hạ Hầu Phái đi theo Thái tử, Thái tử cũng không cưỡi ngựa, hắn ngồi trong kiệu.

Hạ Hầu Phái sinh ra ở trong thâm cung, xuất cung mấy lần hoặc là ngồi kiệu, hoặc là đón xe, chưa từng cưỡi ngựa nên cũng không nhìn kỹ đuợc phong cảnh cổ đại phố xá.

Nơi này là Lạc Dương, Hạ Hầu Phái không biết kiếp trước của cô Lạc Dương có phải cũng là nơi này không, nhưng thành tựu cũng là xấp xỉ đấy. Cách Lạc Dương không xa là Trường An cũng cực kỳ giống.

Hạ Hầu Phái ngồi trên ngựa, nhìn dân chúng mọi nơi.

Kinh đô hết sức phồn hoa, trên đường người đến người đi, dân chúng ăn mặc cũng tốt, vải dệt tất nhiên là không thể so với cô, cũng không có hoa văn nhưng ít ra cũng sạch sẽ. Những nơi bọn hắn đi qua, dân chúng đều dừng lại, cũng có người can đảm nhìn cô, nhưng mà chạm đến ánh mắt cô sẽ thấp thỏm lo âu mà cúi đầu.

Lại nhìn người bán hàng rao hàng trải dài như rừng, là cảnh tượng thịnh thế. Hạ Hầu Phái xem đến nhập thần, đi qua một cái phường thị cô lại phát hiện, một đường nhìn phố xá mặc dù đều thập phần mới mẻ, nhưng quy hoạch thành thị có chút chen lấn. Lập quốc không lâu, nhân khẩu đang sinh sôi nảy nở gia tăng mãnh liệt, hiện tại lại chen lấn, qua mười năm nữa thì không được rồi.

Cái này so với bản vẽ Đại Đường Trường An kém xa.

Cô không biết Lạc Dương vốn là kinh đô của tiền triều, khi đó thiên hạ hỗn loạn, nam bắc chia cắt, cách biển nhìn nhau. Phương bắc cũng bị chia cắt thành nhiều tiểu quốc, các nước luôn luôn muốn đánh một trận, chiến tranh liên miên, nhân khẩu sao mà dành dụm đây? Thât là không thể không lo lắng.

Trước mắt bất đồng, thái bình cũng đã hơn hai mươi năm, thế sự yên ổn, nhân khẩu bắt đầu gia tăng mãnh liệt.

Hạ Hầu Phái đầu thoáng hiện lên hai chữ, dời đô.

Bất quá cái này cũng không liên quan tới cô, cô cũng chỉ ngẫm lại mà thôi, muốn dời đô cũng là chuyện của Hoàng đế.

"Thập nhị lang, ngươi đang nhìn cái gì?" Thái tử xốc 1 góc bức màn.

Hạ Hầu Phái nghe tiếng, đánh ngựa lên, cười nói: "Ta xem cảnh phố thị, thập phần thú vị."

Thái tử cười: "Ngẫu nhiên nhìn thì thấy mới mẻ."

Ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng đã tới Nghiễm Bình Vương phủ.

Nghiễm Bình Vương phủ ở Ninh An phường, chiếm non nửa cái phường, thập phần khí phái. Bốn phía đều là nhà quan lại quyền quý, cách đó không xa là phủ Lật Dương công chúa. Lật Dương công chúa là trưởng nữ của Hoàng đế, so với Thái tử lớn hơn một tuổi. Nàng thường vào cung thỉnh an, Hạ Hầu Phái gặp nàng nhiều lần, xem như là tỷ tỷ quen thuộc.

Nghi thức Thái tử vừa đến cửa phường liền có người báo cho Hạ Hầu Trung, Hạ Hầu Trung lập tức dẫn chư khách tới đón.

Mọi người thấy Hạ Hầu Phái cao cao ngồi trên ngựa, sửng sốt một chút, lập tức vẻ mặt tự nhiên mà bái kiến Thái tử xuống kiệu

Hạ Hầu Phái xuống ngựa, đi đến sau lưng Thái tử, Thái tử quay đầu nhìn cô một cái, cùng mọi người nói: "Chư khanh miễn lễ."

Bái kiến Thái tử xong, tiếp theo là Hạ Hầu Phái. Trọng Hoa tuy nhỏ, nhưng cô cũng là Hoàng tử, đã được phong vương. Trong tất cả nhi tử của Hoàng đế, trừ Thái tử, tôn quý nhất là cô. Không được phép bỏ qua.

Mọi người lại bái kiến Quảng Lăng vương. Quảng Lăng vương đi theo Thái tử, khách khí mà nói miễn lễ, cũng không có cùng đại thần nói chuyện, chỉ cười mỉm chúc mừng Hạ Hầu Trung.

Hạ Hầu Trung đầy mặt vui mừng, nhưng rơi vào trong mắt Hạ Hầu Phái lại thấy thế nào cũng là miễn cưỡng cười vui.

Khá tốt, Hạ Hầu Trung mấy năm gần đây thực lực tăng trưởng, hắn diễn được vui vẻ, thể hiện tâm tình thập phần đúng chỗ, cả người vui sướng hớn hở đấy. Hạ Hầu Phái cũng không muốn diễn huynh đệ tình thâm với hắn, theo mọi người tiến vào.

Thái tử tới đâu đều có đại thần vờn quanh, Hạ Hầu Phái không muốn trộn lẫn, liền từ từ đi vào.

Hoàng hôn mới tổ chức hôn lễ, trước mắt mới qua buổi trưa, có một hai canh giờ trống.

Bên trong là chỗ các nữ quyến gặp nhau, Hạ Hầu Phái tuổi không lớn lắm, đi vào nghỉ một chút cũng là có thể.

Nữ nhân một chỗ, luôn là chuyện nói không hết. Trong nội viện vài phu nhân đang cười đến mức ngửa tới ngửa lui thì chợt thấy một bé trai đi đến.

Các nữ quyến kinh ngạc hài tử nhà ai, sao không bái kiến a? Liền nghe được 1 phu nhân hai mươi tuổi vui vẻ, nói: "Đây không phải Thập nhị lang? Như thế nào đến chỗ này rồi?"

Những cô gái còn lại kia, chăm chú nhìn nhìn tiểu nam hài, chỉ thấy toàn thân phong thái thôi cũng biết không phải hài tử nhà tầm thường. Liền cùng phụ nhân kia ngồi gần nhau, cười hỏi: "Thập nhị lang nhà ai? Nhìn thật là thẳng thắn dễ thân."

Phụ nhân kia đã đứng lên, một mặt đi ra ngoài nghênh đón, một mặt nói: "Từ là nhà của chúng ta."

Hạ Hầu Phái đang muốn tìm nô bộc hỏi nơi nghỉ chân đâu rồi, liền thấy A tỷ của cô đi đến, vừa vặn, không cần hỏi nữa rồi, Hạ Hầu Phái đi lên trước, thi lễ: "Bái kiến A tỷ."

Lật Dương công chúa đi đến trước người cô, nhìn nhìn, nói: "Ba tháng không thấy, A phái cao hơn."

Hạ Hầu Phái cười hì hì, nhìn nhìn phía sau nàng, hỏi: "Đại lang đâu?" Đó chính là trưởng tử của Lật Dương công chúa, cháu ngoại cô.

Lật Dương công chúa gả cho Thượng thư Tả Phó Xạ Tần Bột - con trai Tần Khang, sinh ra hai trai, đứa bé chưa đầy một tuổi, nghĩ chắc là sẽ không mang ra, Hạ Hầu Phái liền hỏi trưởng tử.

"Đại lang cùng đường huynh của hắn một chỗ vui chơi rồi, vừa vặn không cần đến quấn quít lấy ta." Lật Dương công chúa nói đến con trai là vẻ mặt dịu dàng cười, tràn đầy mẫu tính quang huy. Sau lưng, những phu nhân kia đang nhìn bên này, các nàng biết rõ vị này hẳn là Quảng Lăng vương điện hạ rồi, chẳng qua là đang chần chờ tiến lên chào.

Hạ Hầu Phái cũng chú ý tới bên kia, lưu ý nhìn nhìn, đầu tiên xem trâm cài tóc các nàng, trang sức bên người là hạng gì thân phận hạng gì ăn mặc. Triều đình có văn bản quy định rõ ràng những thứ này, cô nhìn thoáng qua liền đại khái đoán được. Lại xem thần sắc những người đó, có người cười ý thân thiết, có người kích động, có người quay đầu tránh đi, có người ôn hoà duy trì lễ nghi.

Lập trường của nam nhân cũng thể hiện ở nữ quyến, thậm chí vô cùng rõ ràng.

Hạ Hầu Phái nhìn nhìn sắc trời, còn sớm, cũng lười tìm chỗ ngồi, liền cùng Lật Dương công chúa nói: "Mấy vị phu nhân này ta còn chưa gặp, kính xin A tỷ giới thiệu."

Lật Dương công chúa mơ hồ được Hoàng hậu chiếu cố, hồi báo lại trên người Hạ Hầu Phái, không chút nào chối từ nói: "Thập nhị lang cũng đến đi, vừa rồi các nàng còn nói Thập nhị lang dễ thân đây."

Hạ Hầu Phái liền nhận thức một đám phu nhân, để xem lập trường của chồng của cha các nàng. Nếu cứ là ếch ngồi đáy giếng, thì chỉ có thể thấy được lốm đốm.

Trong một đám người, bắt mắt nhất là con gái Ngự Sử đại phu Tô Sung. Đồng An công chúa làm việc có mấy phần hiệu quả, nhà Tô đại phu đều muốn cùng chư vương Thái tử phủi sạch quan hệ, một lòng nâng đỡ Hạ Hầu Trung, thấy Hạ Hầu Phái cũng lạnh nhạt vô cùng.

Hạ Hầu Phái nhìn cũng chưa phát giác ra cái gì, chẳng qua là cảm thấy đo đếm mà thôi.

Trì hoãn một lát, cô được nô bộc chỉ dẫn đến chỗ cho khách, bên ngoài gặp được Hạ Hầu Khang. Hạ Hầu Khang vốn là muốn đến lộ mặt rồi đi, buổi tối mở tiệc thì trở lại, hắn có 1 căn nhà ẩn cư sơn dã, hai ngày trước thấy một đám hạc báo hiệu, hắn liền muốn đi xem.

Đáng tiếc, nhìn nhìn canh giờ, tựa hồ không đủ để ra khỏi thành.

Tiếc nuối cực kỳ.

Lúc này gặp Hạ Hầu Phái, Hạ Hầu Khang cũng không chê cô nhỏ, tiến lên phía trước nói: "Thập nhị lang? Sao không ở đằng trước cùng bọn họ vui chơi?"

"Không biết lúc nào hôn lễ mới kết thúc, lười nên trốn tránh một hồi, sợ ban đêm buồn ngủ bỏ lỡ."

Hạ Hầu Khang đồng ý, lúc hắn bằng tuổi Hạ Hầu Phái cũng hay buồn ngủ mệt mỏi rã rời, lập tức ấm áp hòa ái nói: "Ngươi đi ngủ, đến giờ, ta sẽ gọi ngươi tỉnh."

Hạ Hầu Phái cám ơn hắn, vào khách phòng, mặc quần áo mà ngủ.

Đã đến hoàng hôn, Hạ Hầu Trung đã cưới tân nương, một bài thơ được ngâm ra, tân nương trước mặt có chút cúi đầu. Ánh mắt xấu hổ, uyển chuyển động lòng người, mọi người đều ồn ào, nói Nghiễm Bình vương tốt phúc.

Hạ Hầu Phái trong đám người, nhìn nhìn một thân áo đỏ Hạ Hầu Trung, lại nhìn nhìn Hạ Hầu Khang bên cạnh quân tử như ngọc. Đột nhiên cảm thấy, nếu Chu thị cưới Lục huynh, sẽ tốt hơn một chút a. Lục lang có thầy là Ngô lão tiên sinh, làm người trong sáng vô tư, không mộ danh lợi, cùng Chu thị nề nếp gia đình, hợp.

A cha đánh vỡ uyên ương rồi.

Hạ Hầu Trung cũng thấy dung mạo Chu thị rồi, cười đến cứng mặt nhưng vẫn có điểm thiệt tình. Hôn nhân vô dụng, những tốt xấu vẫn có Chu thị mỹ mạo đền bù, cũng không tính là chẳng được gì. Trong khoảng thời gian ngắn, lại thật sự có một chút tân lang vui sướng.

Một ngày sau, Hạ Hầu Trung mang theo tân nương bái kiến Đế hậu.

Hoàng đế thấy con ngoan vợ hiền cười đến thoả mãn, Hoàng hậu cũng ban thưởng, thập phần hào phóng, đối xử như thân sinh. Hoàng đế thấy vậy, càng là tâm tình khoan khoái dễ chịu. Thê hiền tử hiếu, tất nhiên là làm cho người thỏa mãn.

Hạ Hầu Trung hôn sự xem như kết cục đã định, bất luận song không vui, Chu thị cũng đã thành Nghiễm Bình Vương phi. Từ nay về sau phúc họa được mất, hưu cữu tương quan.

Hạ Hầu Trung thành gia, Hoàng đế dường như ý thức được con của hắn đều đã lớn hơn. Tiếp theo suy nghĩ, một mặt vì Hạ Hầu Khang đánh giá Vương phi, một mặt phong Bát lang Hạ Hầu Chí là Tể Trữ Quận vương, Cửu lang Hạ Hầu Am là Vĩnh Bình Quận vương, Thập nhất lang Hạ Hầu Cấp làm Nam Khang Quận vương. Đem tất cả công chúa trưởng thành phong phong hào.

Trong lúc nhất thời, Lễ bộ bề bộn nhiều việc phân đất phong hầu cho chư vương công chúa, loạn đến túi bụi.

Trong lúc mấu chốt này mà phân đất phong hầu, không khác nói cho thế nhân, Chư hoàng tử đã trưởng thành. Thái tử nhiều lần phạm sai lầm, Hoàng đế lại thân thể khỏe mạnh, đám đại thần tâm tư lung lay càng thêm lợi hại rồi.

Lúc này, chư thần đang cân nhắc thời điểm đặt cược, qua tết là sinh thần 9 tuổi của Hạ Hầu Phái, Ngự sử Vương Nghiệp bỗng nhiên ngang trời xuất hiện, dâng lên 1 đạo tấu chương, mời chư vương trấn giữ ổn định bốn phương.

Chính là trừ Thái tử, đuổi tất cả Hoàng tử khỏi kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play