*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến Tuyên phòng, Hoàng đế bước đi phía trước, Thái tử đi theo sau, Triệu Cửu Khang cúi đầu cẩn thận hầu hạ.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, nội thị cung nữ đứng đầy cả phòng, vừa thấy Hoàng đế đến, phát hiện Thánh nhân tâm tình không tốt, lập tức cố hết sức vâng lời.
Hoàng đế đi vào trong điện, lập tức có cung nữ tiến lên thay quần áo. Bỏ đi mũ miện, triều phục, thay đổi thành thường phục, Triệu Cửu Khang mắt nháy một cái, trong điện cung nhân theo thứ tự rời ra ngoài cửa, người tuy nhiều nhưng bước chân nhất trí, không có chút tiếng vang.
"Thánh nhân, thần ở ngoài điện hầu hạ." Triệu Cửu Khang kính cẩn nói.
Hoàng đế lên tiếng. Triệu Cửu Khang liền lui ra ngoài.
Triệu Cửu Khang lui ra ngoài gài cửa lại, cùng ngoài ngăn cách, trong điện lập tức càng thêm áp lực.
Thái tử biết Hoàng đế sẽ nói, liền bó tay đứng thẳng, đợi Hoàng đế hỏi.
Ánh nến lay động, Hoàng đế yên lặng thần sắc càng thêm bình tĩnh, hắn nhìn về phía Thái tử, đây là hài tử duy nhất cùng nguyên thê của hắn, từ khi hắn sinh ra, đã được ký thác kỳ vọng, mong hắn khỏe mạnh phát triển, thành quân tử, thành anh hùng, thừa kế ý chí, thừa kế tông tự.
Hoàng đế thần sắc dần dần nhẹ đi, hắn cuối cùng vẫn đối với Thái tử khoan dung
"Nói một chút thôi, bữa tiệc sao lại lên tiếng?" Mặc dù nội tâm không tức giận như vậy, nhưng giọng nói vẫn gìn giữ nghiêm khắc.
Thái tử trên đường đi đã nghĩ kỹ một cái giải thích rồi, lập tức liền nói: "Từ xưa đến nay, Trung Nguyên là trời, các bang phải lễ nghi với thượng quốc, dùng lễ phép quy phạm lời nói và việc làm, dùng đạo đức giáo hóa nhân tâm. Nay quốc yến, là biểu hiện quốc gia của ta thời điểm phong độ, làm phiên bang hâm mộ, cho nước ngoài học tập, nhưng bảy miệng tám mỏ lại chõ vào, thật sự không thể chấp nhận nổi."
Hoàng đế vừa mới vì tình thương của cha mà đè xuống tức giận giờ lại bừng bừng mà bốc lên, hắn trừng Thái tử: "Ngươi còn muốn bọn hắn hâm mộ, muốn bọn hắn học tập? Bọn hắn chẳng phải biết Trung Nguyên đất rộng của nhiều sao? Phiên bang Man tộc, là có thể giáo hóa đấy! Trẫm còn không dám nghĩ hão huyền, ngươi lại dám!"
Thái tử cúi đầu, ngực níu chặt, chịu đựng, vẫn nói lời trong lòng: "Không thử qua, sao biết không thể? Nếu có thể dạy hắn văn tự, canh tác, chẳng phải tốt hơn trăm vạn hùng binh?"
Nghe hắn nói lời khờ khạo, Hoàng đế lập tức sinh ra hối hận. Hắn lo lắng Thái tử bị người làm hại, lo lắng Thái tử bị người công kích, từ nhỏ liền đem hắn bảo hộ quá tốt, khiến hắn không biết khó khăn, không biết trên đời này có một số việc làm không được, có một số việc không thể làm.
"Dạy hổ săn mồi, là muốn dâng mình lên miệng hổ. Nói như mua dây buộc mình!" Hoàng đế nghiêm khắc nói. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Thái tử tồn tại tâm tư như vậy. May mắn phát hiện, dạy là được. Lập tức liền kiên nhẫn giải thích, vì sao không thể phát triển phong độ thượng quốc dạy phiên bang văn tự, canh tác, tằm dệt. Dạy bọn hắn, bọn hắn cường đại rồi, trái lại tiêu diệt ngươi. Hổ, coi như học xong leo cây, cũng vẫn là hổ, sẽ không bởi vậy mà biến thành mèo.
Không phải chỉ mỗi Hoàng đế lo lắng Thái tử không dứt, mà còn có cữu cữu Ngụy Sư của hắn.
Thái tử tối nay, bất luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, đều là làm người ta thất vọng. Trong lòng nghĩ phải nhanh lên, Đại tướng quân Ngụy Sư tối nay thấy được Quảng Lăng vương Hạ Hầu Phái giảo hoạt, nhận thức được thế lực mới khiến cho lòng hắn kinh sợ. Quảng Lăng vương trác tuyệt biểu diễn, khiến hắn hiểu được, nếu chư vương lớn tuổi, Thái tử lại không biết tiến tới, Đông cung vị, khó giữ.
Hắn không thể nhìn thấy loại tình huống này phát sinh. Ngụy thị sáng lập là nhờ hắn, nhiều năm sống xa hoa, nhìn quý không ngớt, nhưng nếu đời sau quân vương không phải Ngụy thị ngoại tôn, rất nhanh Ngụy thị sẽ yên tĩnh lại. Hắn sao có thể thấy gia nghiệp chính mình lập nên tan thành mây khói? Nhất định phải dốc hết sức nâng đỡ Thái tử.
Việc này không thể để mọi người đều biết, không thể cùng phụ tá, đồng liêu nói. Ngụy Sư nói với mấy con cháu lớn tuổi: "Nếu có thể đem Thập nhị lang lưu đày ra kinh thì tốt." Tuổi còn nhỏ mà âm độc, chờ hắn lớn lên, chắc chắn mưu tính vị trí Thái tử, không bằng thừa dịp hắn còn nhỏ, đuổi đi.
Tính kế Hoàng tử làm sao dễ dàng như vậy? Không nói Hạ Hầu Phái việc gì cũng không làm, nhược điểm cũng không có lưu lại, ít lần xuất hiện đều là ấm áp hữu lễ, giúp mọi người làm điều tốt. Còn Thôi thị, có thể trơ mắt nhìn ngoại tôn bị người công kích sao? Thôi Huyền mỏ quạ đen cũng đủ làm cho người ta kiêng kị, hắn chưa từng khi thất thủ, vạn nhất... hắn nói về đương kim thái tử như Ai thái tử chẳng phải là dao động nhân tâm?
Ngụy Đạt năm nay ba mươi, là người cực kỳ cẩn thận, hiện tại nhậm chức Kinh Triệu. Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Sáu trăm năm Thôi thị, quan hệ thông gia trải rộng vua và dân, nhi cho rằng không thể manh động, kết đại địch."
Ngụy Sư cũng biết thế.
Trằn trọc một đêm, muốn đem chư vương đuổi khỏi kinh, chỉ chừa Thái tử, nhưng không nghĩ ra phương pháp. Nhưng con thứ Ngụy Quỳnh, thay hắn nghĩ ra biện pháp rồi.
Biện pháp này rất âm hiểm, gọi là mượn đao giết người.
Sau 1 ngày hướng Ngụy Sư nói, Ngụy Sư cực kỳ vui mừng, nói: "Phương pháp này rất tốt, lại khá hoàn thiện, đợi đặc phái viên rời đi là áp dụng."
Ngụy Quỳnh lập tức đắc chí vừa lòng, nhưng Ngụy Đạt cùng Ngụy Thiện nghe được thì một hồi nhíu mày. Ngụy Đạt cảm thấy bị đệ đệ đoạt danh tiếng, Ngụy Thiện thì đơn thuần không tán thành bá phụ tiểu đả tiểu nháo. Theo ý hắn, Quảng Lăng vương năng lực bản thân mạnh mẽ, lại có ngoại gia giúp sức, hoặc là một kích đánh chết, hoặc là đừng đắc tội. Bên cạnh đấy, coi như là đuổi hắn ra kinh, hắn sẽ không trở về sao? Huống chi, Quảng Lăng giàu có và đông đúc, để hắn đi, ai biết qua vài năm hắn trở thành dạng gì, đến lúc đó trời cao đường xa, lại càng không tốt ra tay. Chớ nói là hắn cảm thấy biện pháp kia, không ổn.
Cùng thuộc Ngụy thị, vinh nhục cùng chung, Ngụy Thiện can gián nói phương pháp này tệ, Ngụy Quỳnh không vui: "Thiện đệ còn ở Thái học, không biết triều chính, đừng có tùy ý bình luận."
Ngụy Sư chấp nhận: "Thử xem, không được cũng không có gì tổn thất." Rồi hướng Ngụy Đạt nói, "A Đạt cẩn thận, việc này giao cho ngươi, phải cẩn thận, có chuyện gì khó xử, có cái gì muốn làm, nói cùng ta, lúc nào cũng được. Không ai được tự chủ trương!"
Ngụy Đạt đổi giận thành vui. Ngụy Quỳnh chuyển vui thành giận.
Ngụy Thiện nhìn hai người ngốc, gấp muốn chết, đây là chuyện để kiểm tra sao? Mọi thứ, đã làm nhất định lưu lại dấu vết, dù là Thập nhị hoàng tử nhỏ tuổi, không có thế lực, không thể xem xét, nhưng Thôi thị là vật chết sao? Hắn thật muốn khuyên Ngụy Sư dẫn binh lập công, còn ngày thường chỉ nên im lặng làm Đại tướng quân thôi.
Nhưng Ngụy Sư không có khả năng nghe hắn, Ngụy Hội nói còn không nghe lọt, huống chi là chất nhi đây?
Ngụy Thiện đành phải lo lắng suông.
Ngay lúc Ngụy thị phụ tử bá chất nói chuyện, kẻ bị bọn hắn nghị luận - Hạ Hầu Phái đang quỳ gối ở đình viện suy nghĩ.
Trời vừa sáng, Hạ Hầu Phái liền đến Trường Thu cung vấn an, không đợi cô đem nghi hoặc nói, Hoàng hậu liền nói: "Hôm qua danh tiếng lớn hơn nhiều, có cảm thấy khoái hoạt?"
Hạ Hầu Phái liền hiểu được, A nương đã biết hết rồi, cô đúng là hoàn toàn quá thiếu kiên nhẫn.
Cái gì biện bạch cũng không có, Hạ Hầu Phái thành thành thật thật quỳ xuống, chỉ nói: "A nương nguôi giận, nhi biết sai rồi."
Hoàng hậu nghiêng đầu "Ra bên ngoài, biết rõ sai chỗ nào, biết rõ như thế nào đền bù thì lại đến."
Hạ Hầu Phái liền ngồi dậy, lui đến đình viện.
Cung nhân trong điện cùng đình viện lúc Hạ Hầu Phái đến bị đuổi đi sạch sẽ. Hạ Hầu Phái quỳ ở nơi đó, cũng không có người thấy, nhưng cái chịu không nổi là nội tâm xấu hổ. Khởi điểm chỉ lo nghĩ dụng ý Hoàng đế cùng Thái tử khác thường, thẳng đến lúc nằm xuống, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, cô làm chim đầu đàn.
Một hồi trước vẫn là bí mật, chỉ mấy huynh trưởng biết rõ, lúc này là cả triều văn võ đều thấy. Nếu là ngày thường, Hạ Hầu Phái cũng sẽ không như vậy không lưu ý, thật sự là đêm qua, cô vốn là bị Thái tử khác thường quấy nhiễu, lòng có bất an, tiếp theo lại không ngừng mà suy đoán triều đình tiếp theo sẽ làm cái gì. Ngụy Hội đi sứ, Đột Quyết hai phe thế lực cùng nhau bái kiến, nhìn ra chút ít manh mối nhưng đến tột cùng là như thế nào, còn phải cẩn thận phân tích. Như vậy phòng bị giảm đi, Hoàng đế lại thình lình mà gọi, cô không thể quay lại.
Quỳ không đến một nén nhang, chân liền bắt đầu run lên, đầu óc lại càng rõ ràng. Mặc dù đã phong vương, nhưng một điểm thế lực đều không có, cô chỉ có thể dựa vào A nương, Thôi thị bởi vì Hoàng hậu mớ giúp cô, những thứ khác, không có...nữa. Chuyện hôm qua, cô đã suy nghĩ minh bạch, bất luận Thái tử là vì sao, thái độ đó cũng không đúng.
Nhân từ là tốt, nhưng nếu nhân từ quá sẽ không thế làm thái tử, làm không được anh chủ, nhất là trước mắt, nhìn là bình tĩnh, kỳ thật, Tây Giang Nam Bắc, chỗ nào không có một nhà hùng tâm độc chiếm thiên hạ? Thế cục không ngừng biến ảo, Thái tử chỉ có thể hăng hái, chỉ có thể đuổi kịp thời đại, nhưng hắn không! Hắn đồng cảm Đột Quyết, dù người ta phục kích hắn, hắn vẫn còn đồng cảm.
Hạ Hầu Phái suy nghĩ cả đêm mới rõ ràng, Thái tử trong mắt kia mờ mịt là có ý gì, sau khi suy nghĩ cẩn thận, làm cho cô mê mang một hồi, Đột Quyết... Có cái gì tốt mà đồng cảm?
Đối với Hạ Hầu Phái mà nói, vi phạm quốc gia, chết! Đây là lập trường không thể thay đổi. Nhưng cô không thể lấy mình mà suy đoán tâm tư Thái tử. Chỉ không ngại kết luận, Đại huynh nguy hiểm rồi!
Trời đã sáng, ánh bình minh xuyên thấu qua cửa sổ soi sáng giường của cô.
Hạ Hầu Phái nghiêng đầu, nhìn ánh sáng tràn ngập hy vọng, lại là trầm trọng, cô cũng phải thay đổi kế hoạch, không có Thái tử, cô chỉ có thể dựa vào chính mình!
Suy nghĩ rõ ràng, cô liền ngồi dậy, đến Trường Thu cung.
Đầy bụng tâm sự, một đêm chưa ngủ, Hạ Hầu Phái đầu vô cùng đau đớn, đầu gối càng ngày càng tê dại, về sau liền chết lặng, hơi động là đau vô cùng.
Cô nhắm mắt lại, cắn chặt môi.
Có một người, đi tới trước người cô.
Vân giầy màu đen, thêu lên kim tuyến, đường khâu nhanh nhẹn, như ở trần thế mà không nhiễm bụi đất, có một loại đẹp đặc biệt.
Hạ Hầu Phái ngẩng đầu, Hoàng hậu cúi đầu nhìn cô, duỗi tay về phía cô.
"A nương..."
"Đứng lên."
Hạ Hầu Phái nhìn tay nàng duỗi ra, trắng nõn, mềm mại, mặc dù không dày, lại vô cùng kiên định, bảo hộ cô lớn lên. Đặt tay mình lên lòng bàn tay Hoàng hậu, Hạ Hầu Phái cảm thấy an tâm, dù cô có quyết định trầm trọng gì, tại thời khắc này, cô cảm thấy như thế nào cũng tốt, chỉ cần có thể ở bên cạnh a nương, chỉ cần A nương có thể giống lúc này ủng hộ cô.
Chân rất tê dại, không dùng được lực, cô dựa vào Hoàng hậu chèo chống, từ từ đứng lên. Huyết mạch không lưu thông, chân vừa đứng thẳng là lại mềm nhũn, Hạ Hầu Phái sắp té ngã, cấp bách vội rút tay, miễn cho liên luỵ Hoàng hậ. Tay lại bị cầm ngược, sau một khắc, cô rơi vào trong ngực mềm mại.
=====================================
Trời ơi tui điên không chịu được, cop qt chép vào page. Edit xong chương này, đang cop lại paste lên đây thì lỡ tay chọn nhầm xoá mợ nó mất. Ôi dồi ôi là dồiiiii, mà mac nó có cho quay lại trong văn bản éo đâu cơ chứ....
lại phải lóc cóc mất 1 tiếng edit lại chương này... hận T_T