Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Lời ấy ở trên triều đình, rất là thỏa đáng.
Thôi thị cùng Ngụy thị thái độ tựa hồ cũng không đối đầu, thiên hạ xu thế, có cơ hội có thể hợp tác cũng không phải là không được.
Ngụy Thiện chuẩn bị tinh thần ứng đối hai vị này.
Quảng Lăng vương ăn nói phong nhã, ổn trọng lão trầm, đến Sùng Văn quán, tìm được mấy cuốn thi phú của danh gia, liền cho người hầu thu lại. Ngụy Thiện liền nói: "Quận vương cũng nhìn tác phẩm của người này?"
"Ta thích đọc thi phú, càng thiên về nước quân, thơ này, thấy có chút không giống bình thường." Hạ Hầu Phái cười nói.
"Quận vương đọc sách, làm cho người kính nể."
"Nhật nguyệt trôi qua, tuổi không ở mãi. Nắm chặt năm tháng, đọc nhiều chút sách, cũng không đến mức hận thiếu thời gian." Hạ Hầu Phái từ trong giá sách lấy ra một quyển sách vẽ, đưa cho Ngụy Thiện nói: "Có lẽ có chỗ hữu dụng với ngươi."
Ngụy Thiện hai tay tiếp nhận, vừa nhìn, là một quyển cách vẽ gia phả, đúng là thứ hắn cần. Liên tục không ngừng mà tạ ơn, cũng không có ngại ngùng chối từ, nhận. Chẳng qua sách này, là phải trả, Sùng Văn quán sách đều có ghi chép, một quyển cũng không được thiếu. Ngụy Thiện cùng Thôi Kỳ mặc dù là hậu duệ của quý tộc, nhưng cũng không vào được nơi này.
Thôi Kỳ đã sớm đi lắc lư rồi, đợi đến lúc bọn hắn định về mới lại xuất hiện, giữa đường còn gặp được kẻ chăm học Hạ Hầu Khang, Hạ Hầu Khang cùng Hạ Hầu Phái nói chuyện chốc lát, nghe nói cô tới tìm thi phú, rất là cao hứng, hẹn cùng hưởng thơ văn tâm đắc.
Thẳng đến khi màn đêm xuống, Ngụy Thiện mới từ biệt hai người về nhà trước, Hạ Hầu Phái cùng Thôi Kỳ không có quá lời cái gì, cũng không nói cái gì kín đáo hai nghĩa.
Ngụy Thiện lung tung mà trở về nhà, chẳng lẽ Quảng Lăng Vương Tầm thật sự không có cái gì muốn chỉ thị? Đơn giản lấy lòng cho hắn quyển sách kia?
Hắn tuyệt đối không tin Thập Nhị điện hạ chỉ là tâm huyết dâng trào thôi. Chẳng qua là phụ thân không ở nhà, hắn không có người thương lượng, mấy vị huynh trưởng có ở nhà nhưng sự việc liên quan đến Hoàng tử, không tốt nói với bọn hắn.
Thẳng đến ngày thứ hai, có người đến báo cho hắn, hôm qua bọn người Tô Sung ở trong vườn nghi luận về cha hắn, Ngụy Thiện mới kịp phản ứng, Quảng Lăng vương là vì hắn giải vây.
Ngụy thị đương quyền, thân là Ngụy thị nhi lang rất có tiền đồ mà còn được coi trọng, Ngụy Thiện cũng có người nịnh bợ, hôm qua hắn không có ở đây, nhưng rất nhanh liền có người mịt mờ kín đáo nói cho hắn.
Ngụy Thiện đã hiểu dụng ý của Hạ Hầu Phái. Tô Sung tuy rằng có ý miệt thị, nhưng hoàn toàn không lộ ra trong lời nói, hắn nếu như đi vào nghe thấy phụ thân chịu nhục, hắn làm con, nếu không tranh cãi sẽ bị người công kích là bất hiếu; nhưng nếu cùng Tô Sung tranh luận, lại có chỗ không đúng, dù gì hắn cũng không nói thẳng, tranh không được, huống hồ, có một ít việc triều chính cũng không nên nói.
Quảng Lăng vương nhất định là đã nghe thấy, liền gọi hắn, cho hắn giả vờ không biết, miễn đi lúng túng.
Làm chuyện tốt mà không nói ra miệng, chỉ chờ hắn vô tình phát hiện, lại có thể tính được hắn nhất định sẽ biết, làm cho người cảm thấy như tắm gió xuân ấm áp mà chịu phần ân tình này. Thủ đoạn này, Thái tử lúc 7 tuổi, Nghiễm Bình vương lúc 7 tuổi, cũng không bằng, đừng nói bảy tuổi, cho dù là hôm nay hai vị này cũng chưa chắc có thể được như thế.
Ngụy Thiện suy nghĩ, lúc A cha trở về nhất định phải nói chuyện này.
Bên kia, Hạ Hầu Phái cùng Thôi Kỳ lại không giống hắn cao thấp bối rối.
Đối với Hạ Hầu Phái, việc này bất quá là cô đụng phải, thuận tay giúp thôi; Còn Thôi Kỳ, hắn cùng với cha hắn giống nhau—— mọi thứ, trong lòng hiểu rõ là được, không cần phải chạm vào.
Hai người từ biệt Ngụy Thiện, đi về phía cửa cung, vừa đi vừa nói chuyện.
Nói chuyện với gia đình bên ngoại, Hạ Hầu Phái cảm thấy nhẹ nhõm: "Trời giá rét hai vị lão nhân gia ngày gần đây không sao chứ, đừng quên mặc thêm quần áo."
Nghe cô gọi tổ phụ mẫu là lão nhân gia, rất thân thiết, Thôi Kỳ cũng thật cao hứng: "Tổ phụ mẫu đều tốt, chẳng qua là thắp thỏm nhớ mong Hoàng hậu điện hạ cùng Thập Nhị điện hạ."
"Người một nhà, không nên khách khí. Biểu huynh gọi ta Thập nhị lang."
Thôi Kỳ cười cười: "Cũng tốt."
"A nương và ta đều tốt, chẳng qua là thấp thỏm nhớ mong ngoại tổ phụ mẫu." Thân nhân thân thiết, là không thể tránh được. Hạ Hầu Phái đối với ngoại tổ gia rất có cảm giác thân thiết, thứ nhất, bởi vì Hoàng hậu ảnh hưởng, thứ hai, họ vô cùng quan tâm cô cùng Hoàng hậu, thứ ba, nhà ngoại không những không cản trở mà lại còn trợ lực, lý do gì không thân cận?
Cửa cung ở trước mắt, hai người mỗi người đi một ngả, nhưng nói chuyện một đường cũng thật hợp ý. Đến ngoài cửa cung, một người hồi cung, một người trở về nhà.
Trở lại Hàm Chương điện, dùng qua cơm tối, cô lại nghĩ tới một việc, mấy ngày trước đây thấy 1 quyển sách dạy làm son phấn, cô nghiên cứu, cảm thấy có thể thực hiện, liền định làm để tặng Hoàng hậu.
Đã muốn tặng, đương nhiên phải giữ bí mật mới có kinh hỉ. Hạ Hầu Phái liền tự an ủi mình, nếu còn ở Trường Thu cung, làm sao giấu giếm được A nương?
Tự an ủi khá tốt, nhưng an ủi xong lại cảm thấy rầu rĩ chán nản rồi, nếu không phải đến nơi này thì sao phải khổ sở, sao phải cùng cực nhàm chán đến mức phải tìm văn thơ kì lạ để xem.
Hạ Hầu Phái đang phiền muộn, lại nghe thấy cung nhân nhẹ giọng kêu: "Thập Nhị điện hạ, ngài ở nơi nào?"
Hạ Hầu Phái: "..." Cô đang ngồi xổm sau giá sách đọc dị văn, giá sách không cao, cô lại càng không cao, ngồi xổm xuống, liền không thấy!
Cô muốn ăn thịt, mau mau cao lớn!
Làm sao nói cao lớn liền cao lớn đây? Trẻ con 7 tuổi, cao lớn cũng đến mức nào.
Đợi qua Trung thu, Hạ Hầu Phái chưa lớn, Thái tử cũng về rồi.
Thái tử lúc về, Hạ Hầu Phái không thấy, nhưng cách một ngày, cô trên đường vào cung gặp được Thái tử đi ra từ Thái Cực điện.
Cô dừng chân, hướng Thái tử khom người thi lễ: "Đại huynh an."
Thái tử thấy cô, một mặt nói: "Thập nhị lang." Một mặt đi đến hai bước, ở trước mặt cô dừng lại, nhìn nhìn thiếu niên còn chưa cao đến ngực hắn, nói: "Nhanh miễn lễ a."
Hạ Hầu Phái thẳng thân, ngưỡng đầu nhìn Thái tử, chỉ thấy hắn mặc áo choàng Nguyệt Bạch, như cũ dung mạo tuấn mỹ, trường thân ngọc lập, chẳng qua ra đi gần nửa năm, hai đầu lông mày khí chất lại giống như đã trưởng thành mười mấy tuổi, khuôn mặt hiền hậu bị phương bắc đá thô gió rét biến thành ổn trọng cứng rắn mà lặng yên.
"Đại huynh định đi nơi nào?"
Hạ Hầu Ký nhìn nhìn cô, vẫn như lúc nhỏ đưa tay sờ lên đầu cô, nói: "Đang muốn đi Trường Thu cung bái kiến mẫu hậu, tiểu Thập nhị có cùng đi?"
Hạ Hầu Phái tất nhiên là muốn đi, cô trong túi tay áo cất giấu son phấn mấy lần vất vả lén lút, đang muốn đi đưa cho Hoàng hậu đây. Lập tức liên tục đáp ứng.
Hạ Hầu Ký cười cười, cùng cô kề vai sát cánh mà đi.
Trên đường đi liền tránh không được nói chuyện.
Hạ Hầu Ký như thường lệ hỏi bài Hạ Hầu Phái, Hạ Hầu Phái đáp, trái lại hỏi: "Đại huynh gặp người Đột Quyết, có giống truyền thuyết hung thần ác sát?"
Hạ Hầu Ký dừng lại bước chân.
Hạ Hầu Phái khó hiểu, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy Hạ Hầu Ký có chút mê mang mà nói: "Đột Quyết ở thảo nguyên, thảo nguyên cằn cỗi, thời tiết ác liệt, cùng Trung Nguyên khác biệt, cho nên đất đai cũng không giống nhau, thoạt nhìn sẽ có chút không được tự nhiên, không đến mức hung thần ác sát."
Hạ Hầu Phái không hiểu nháy nháy mắt, Đại huynh bị thương trên tay Đột Quyết, nhưng không đối với người Đột Quyết hận thấu xương.
Hạ Hầu Ký thấy cô bộ dạng không rõ ràng cho lắm, liền dịu dàng cười cười, nói: "Không nói cái này, lớn lên ngươi sẽ hiểu, tiểu Thập nhị có mệt hay không, muốn huynh ôm hay không?"
Hạ Hầu Phái có phản ứng, lập tức nói: "Không muốn!" Luôn muốn ôm, sẽ không cao được!
Hạ Hầu Ký phì cười, nụ cười này phát ra từ nội tâm, Hạ Hầu Phái nhìn, cảm thấy lúc này mới giống a huynh trước kia. Vừa rồi Hạ Hầu Ký cũng cười, nhưng cười rộ lên cũng không vui vẻ như vậy, khiến Hạ Hầu Phái nghĩ bầu trời phương bắc bi thảm, hơi tối tăm phiền muộn.
Đến Trường Thu cung, Hạ Hầu Ký đã phái người nói qua, cho nên trong cung đều đã có chuẩn bị, Hoàng hậu đang ngồi ở chánh điện chờ hắn.
Hạ Hầu Ký là người trọng lễ, xa nhà trở về, bái kiến Hoàng hậu, hết sức trịnh trọng quỳ xuống rồi khấu đầu. Đến lúc Hạ Hầu Phái bái kiến, là tất cả tự ngồi xuống, bất luận ngày bình thường Hạ Hầu Phái như thế nào, lúc này nhất định phải ngồi dưới Hạ Hầu Ký.
Hoàng hậu thấy Hạ Hầu Ký hai đầu lông mày có chút buồn bực, liền lấy những chuyện không quan trọng từ từ hỏi hắn.
Hạ Hầu Ký ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp mà nói, cùng Hoàng hậu một hỏi một đáp, biết rõ Đột Quyết nhất định khiến hắn không vui, Hoàng hậu một chữ cũng không nhắc đến chiến sự, nói đều là đất đai biên thuỳ, cùng một số kiến thức. Điều này làm cho Hạ Hầu Ký trầm tĩnh lại.
Hắn là Đông cung, không phải người nhàn rỗi, nói một lát liền dâng lễ vật, lui xuống.
Hắn tặng đều là chút da lông cùng món ăn dân dã, còn có một mỹ ngọc cực kỳ trân quý, chắc là từ biên thuỳ mang về.
Hạ Hầu Phái cũng nhìn thấy, Hoàng hậu tỏ ý cho cung nhân thu lại, cô cọ đến bên cạnh hoàng hậu, cao hứng mà từ trong túi tay áo lấy ra lễ vật: "A nương, nhi cũng có lễ vật tặng cho A nương."
Một mặt nói một mặt hai tay đưa lên.
Lễ vật dùng một cái hộp gỗ thập phần tinh xảo đựng, nhìn trông trang nhã vô cùng.
Hoàng hậu cười cười, nhận lấy, mở ra nhìn, liền thấy bên trong là một bình sứ thanh hoa hình dáng như hộp nhỏ trang sức điều chế, hộp nhỏ hình dạng tròn, bốn phía bóng loáng mượt mà. Mở ra nhìn, thấy bên trong đồ vật sắc thái yên nhẹ, màu sắc trơn bóng. Tới gần còn có mùi thơm nhàn nhạt, không đậm, mà nhẹ nhàng, hết sức thoải mái.
Hạ Hầu Phái đối với Hoàng hậu hiểu rõ, cô không cần nhìn thần sắc Hoàng hậu, chỉ cảm thấy Hoàng hậu hít thở tần suất sâu cạn, liền biết rõ nàng không phải thích cái này.
Cái hộp sau khi mở ra, Hoàng hậu hít thở liền thoáng mà sâu sắc, nhẹ nhàng chậm chạp, nàng từ trước đến nay hơi thở đều bình tĩnh liền ấm áp.
Hạ Hầu Phái vốn là thấp thỏm không yên, A nương xuất thân thế gia, nay lại trong hoàng cung, dùng đều là đồ tốt nhất, cô chỉ sợ tay nghề không đủ, khiến nàng nghĩ cô chưa đủ tâm ý.
Trước mắt, đã nhận được phản ứng của Hoàng hậu, Hạ Hầu Phái an tâm, nở nụ cười: "Nhi chiếu theo đơn thuốc, tự tay chế tạo, mong A nương ưa thích."
Thượng giai son phấn, không thua trong cung, tốn không ít khí lực cùng tâm sức mới chế thành. Hoàng hậu đậy hộp trở về, không giao cho cung nhân mà cầm ở trong tay, ôn nhu nói: "Màu sắc, mùi thơm đều hợp ý ta."
Hạ Hầu Phái ánh mắt sáng lên, vui vẻ hân hoan: "A nương ưa thích là tốt rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT