Trần Tuệ An hất tay tôi ra, trừng mắt nhìn tôi.
"Là mày! Là mày gọi anh ta đến! Là mày hủy hoại tao, đồ con đĩ trơ trẽn! Tao g.i.ế.c mày!!"
Cô ta cầm lọ hoa bên cạnh ném về phía tôi, nhưng Trần Hiếu đã chắn trước mặt tôi.
Đây là lần đầu tiên, giữa tôi và Trần Tuệ An, ông ta lựa chọn đứng về phía tôi.
Ánh mắt ông ta nhìn tôi đầy quan tâm, nhưng tôi lại quay mặt đi.
"Ba! Ba còn bênh vực nó! Hôm nay con thành ra thế này, tất cả đều là vì..."
"Mày im miệng cho tao!"
"Hôm nay mày thành ra thế này, tất cả đều là do mày tự chuốc lấy!"
Trần Tuệ An không ngờ Trần Hiếu, người luôn cưng chiều cô ta, lại mắng chửi cô ta gay gắt như vậy.
Cô ta ngơ ngác nhìn Trần Hiếu, như thể chưa bao giờ quen biết ông ta.
"Nếu không phải từ nhỏ đến lớn, mày cái gì cũng muốn tranh giành với chị mày, thì mày có thành ra thế này sao?! Còn nhỏ mà không lo học hành, chỉ biết câu dẫn đàn ông, mày thật sự là làm tao mất mặt!"
"Giống hệt mẹ mày!"
Trần Hiếu chỉ thẳng vào mặt cô ta, mắng xối xả, nhưng trong lòng tôi lại dâng lên nỗi chua xót vô hạn.
Thì ra ông ta đều biết cả, ông ta biết tất cả những ấm ức mà tôi phải chịu đựng từ nhỏ đến lớn, biết tất cả những giọt nước mắt mà tôi đã nuốt ngược vào trong, nhưng ông ta lại nhắm mắt làm ngơ.
Ông ta chỉ xem tất cả mọi chuyện, đều là chuyện mà tôi nên gánh vác. Trần Hiếu quay đầu nhìn tôi, tay ông ta run rẩy muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi lại lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với ông ta. "Thư Dư, ba xin lỗi, là ba có lỗi với con, chuyện trước kia, ba..."
Lời nói của ông ta chân thành tha thiết, nhưng trong lòng tôi không hề gợn sóng.
"Ba thật sự thấy có lỗi sao, hay chỉ là sau khi biết Trần Tuệ An không phải con gái ruột của mình, ba muốn bù đắp cho giọt m.á.u duy nhất trên đời này?"
"Từ nhỏ đến lớn, con luôn mong chờ ba có thể nói đỡ cho con một câu, dù chỉ là một câu thôi cũng được, nhưng chưa từng có."
"Con chưa bao giờ tin câu nói, có mẹ kế thì sẽ có ba dượng, con vẫn luôn cho rằng, lý do ba muốn con xin lỗi, là vì ba không muốn mất đi gia đình này, nhưng bây giờ con mới biết, mình đã sai lầm rồi."
"Ba chỉ là nhu nhược mà thôi, ba sợ phải gánh vác trách nhiệm, sợ phải đối mặt với tranh chấp, cho nên lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, lựa chọn để con phải chịu đựng đau khổ. Thật nực cười."
Tôi không quan tâm đến vẻ mặt đau khổ và khó tin trong mắt Trần Hiếu, cười nhạt một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh còn vang vọng tiếng chất vấn của Trần Tuệ An.
"Không phải con gái ruột của ba là sao..."
Bước ra khỏi bệnh viện, tôi cảm thấy cả người nhẹ nhõm và vui vẻ như trút được gánh nặng, ngay cả tiếng chim hót cũng khiến lòng người thư thái.
Trần Tuệ An vẫn còn ở bệnh viện, Triệu Thục Mẫn ở lại chăm sóc cô ta, còn Trần Hiếu, hình như ông ta định ly hôn với Triệu Thục Mẫn, nhưng bên kia vẫn luôn trì hoãn không chịu buông tha, ông ta cũng không biết phải làm sao.
Trong những ngày ở nhà, ông ta luôn cố gắng tiếp cận và thân thiết hơn với tôi, nhưng mỗi lần đều bị lời nói lạnh lùng của tôi đẩy lùi.
May mà ngày tựu trường cũng sắp đến rồi, một ngày trước khi tôi lên tàu cao tốc, tôi nghe được kết cục cuối cùng của Chu Diễn, vì tội cố ý gây thương tích, anh ta đã phải vào tù.
Coi như cũng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của tôi ở kiếp trước.
Cầm giấy báo nhập học trong tay, bước chân tôi nhẹ nhàng hơn hẳn, tôi xóa wechat của Triệu Thục Mẫn và Trần Tuệ An, nhưng lại do dự một lúc trước khung chat của Trần Hiếu.
Cho đến khi ông ta gửi cho tôi một khoản tiền 10.000 tệ, kèm theo một câu "Ba xin lỗi".
Nghĩ đến đây, cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT