【Khen ta đi khen ta đi, sao không khen ta? 】

【Tại sao Nhược Nhược vẫn là bộ dạng sắp khóc thế này? Chẳng lẽ là ta sửa xấu quá sao? 】

【A a a a Thẩm Hoằng, tay ngươi đúng là vụng về, vụng về c.h.ế.t đi được!】

Ta nhịn không được bật cười.

"Chàng giỏi lắm."

Thẩm Hoằng vui như hoa nở.

【Yeah! Nhược Nhược khen ta rồi! Ta giỏi nhất!】

Nửa đêm canh ba.

Ta cũng không thể ngồi mãi ở đây với Thẩm Hoằng được.

Vì vậy, chúng ta lại nằm trên giường ngủ tiếp.

Ta rúc vào lòng hắn nhắm mắt lại.

"Sau này có dự định gì không?"

Thẩm Hoằng im lặng.

【Hôn hít ôm ấp ngủ với Nhược Nhược.】

"Hửm?"

Thẩm Hoằng cười.

Lật người đè ta xuống dưới.

"Chuyện sau này thì sau này hãy nói.

" Nhược Nhược, bây giờ không phải là lúc nàng nên suy nghĩ chuyện này."

"Vậy ta nên suy nghĩ chuyện gì?"

Thẩm Hoằng cúi đầu cọ cọ chóp mũi ta.

"Đêm dài đằng đẵng, lát nữa nàng sẽ biết."

"..."

Ta đỏ mặt.

Cúi đầu, đưa tay vòng qua cổ Thẩm Hoằng.

Quả thật.

Sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian.

Sau này thế nào, chúng ta sau này sẽ biết.

Bây giờ, không nên suy nghĩ những chuyện này...

- --------------

Phiên Ngoại: Thẩm Hoằng Độc Bạch

1.

Nhược Nhược, hôm nay thiết triều, đám đại thần kia bẩm báo với ta.

Tình hình chiến sự biên cương đang rất căng thẳng, nếu như triều đình không điều thêm viện binh, e là biên thành sẽ không giữ được nữa. Cuối cùng trẫm vẫn quyết định thân chinh ra trận.

Nàng đừng lo lắng.

Trẫm rất dũng mãnh, sẽ không sao đâu.

Làm như vậy.

Một là để cổ vũ sĩ khí, hai là sau khi chiến thắng trở về, trẫm sẽ phong nàng làm hoàng hậu, đến lúc đó cũng sẽ không còn ai dám ngăn cản nữa.

Khoảng thời gian này, nàng đã chịu rất nhiều ấm ức.

Danh hiệu yêu phi họa quốc bị gán lên người nàng, chắc hẳn nàng cũng rất khó chịu phải không?

Là trẫm vô năng.

Lên ngôi khi còn trẻ tuổi, nhiều năm qua vẫn chưa thể củng cố triều chính.

Lần này trẫm đi sẽ không gặp mặt tạm biệt nàng nữa.

Trẫm sợ nàng khóc, trẫm sẽ không nỡ.

Gửi thư này thay cho lời muốn nói.

Nhược Nhược.

Chờ trẫm khải hoàn trở về.

2.

Nhược Nhược.

Trẫm đã chiến thắng trở về.

Nhưng trên đường hồi kinh.

Bọn họ lại báo cho trẫm biết, Thục quý phi đã quy tiên.

Một trận bệnh nặng, thuốc thang vô hiệu.

Sao lại như vậy chứ!

Trẫm nhớ rõ lúc trẫm rời kinh, rõ ràng nàng vẫn còn khỏe mạnh, chỉ mới ngắn ngủi mấy tháng, tại sao lại rời bỏ trẫm mà đi?

Trẫm thúc ngựa phi nhanh về hoàng cung.

Nhưng chỉ nhìn thấy t.h.i t.h.ể đã được chuẩn bị mai táng của nàng.

May mắn là trên đường hồi kinh, trẫm đã cứu được một vị đạo sĩ.

Ông ấy thấy trẫm có duyên, nguyện ý giúp trẫm. Ông ấy hỏi trẫm, hoàng vị và nàng, trẫm nguyện ý chọn ai.

Trẫm đã chọn nàng.

Vì vậy, ông ấy đã dùng vận mệnh và chấp niệm làm hoàng đế của trẫm, để đổi lấy việc nàng sẽ c.h.ế.t đi sống lại sau một nghìn năm.

Cái giá phải trả là.

Trẫm bái ông ấy làm thầy.

Tu đạo cùng ông ấy.

Không sao cả.

Làm một đạo sĩ còn hơn làm một hoàng đế bất lực.

Tiêu d.a.o tự tại, lại càng có thể bảo vệ nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play