Sau Tết, đã đến lúc xác định danh sách tuyển tú nữ, ai nấy đều cẩn trọng, không dám ra khỏi phủ.

Ta mang theo bánh hạt dẻ do tự tay làm đến thỉnh an Hoàng hậu.

"Tuy rằng lần này vào cung, Hàn Ngọc cũng rất lo lắng sẽ bị người khác đoán mò là đến lấy lòng nương nương, nhưng lại cảm thấy bất kể sau này là thân phận gì, đều vẫn luôn kính trọng nương nương. Chỉ cần nương nương còn ở đây, thì con sẽ luôn nhớ kỹ quy củ của lão tổ tông, đến chúc Tết nương nương."

Nghe xong những lời này, Hoàng hậu nắm tay ta, cảm thán nói: "Các vị tiểu thư khác đều căng thẳng, mong muốn trở thành Thái tử phi, chỉ có con là hiểu chuyện, không quên quy củ."

Ta ở lại trò chuyện với Hoàng hậu một lúc, Hoàng hậu có vẻ mệt mỏi: "Đi, mời Thái tử đến đây, tự tay đưa Hàn Ngọc trở về phủ."

Tuy rằng là Thái tử tuyển phi, nhưng người quyết định cuối cùng lại là Hoàng thượng và Hoàng hậu từ trong số những người mà Thái tử để ý đến.

"Điện hạ, Hàn Ngọc cũng có trong danh sách tuyển tú nữ." Ta chủ động nói lúc ngồi trên xe ngựa.

Thái tử điện hạ không nói gì, liếc nhìn ta một cái, ý bảo ta tiếp tục nói.

Ta cười nói: "Trước kia điện hạ nói tỷ tỷ tránh mặt điện hạ, Hàn Ngọc nghĩ rằng vốn dĩ dung mạo giống tỷ tỷ, có thể khiến điện hạ yên tâm một chút cũng là duyên phận của Hàn Ngọc, vì vậy mặc dù biết rõ đôi hoa tai ngọc lan kia là làm cho tỷ tỷ, nhưng vẫn đeo trên người, nghĩ rằng cho dù điện hạ coi ta như thế thân của tỷ tỷ thì cũng không sao, chỉ cần điện hạ cảm thấy thoải mái là được."

Nói xong, ta thở dài một hơi: "Bây giờ, tỷ tỷ và điện hạ đã hóa giải hiềm khích xưa kia rồi, vậy thì tự nhiên Hàn Ngọc không cần phải ở bên cạnh điện hạ nữa. Để tránh khiến tỷ tỷ nhìn thấy mà cảm thấy không vui."

"Những lời này cũng là do nàng ta dạy nàng nói sao?" Thái tử điện hạ lạnh lùng hỏi. Ta vội vàng quỳ xuống: "Là do Hàn Ngọc tự nghĩ ra. Ban đầu còn nghĩ rằng làm một thế thân ít nhất cũng có thể nhận được một chút quan tâm của điện hạ, nhưng bây giờ..."

"Nếu như bản vương không coi nàng là nàng ta, nàng có đồng ý ở lại không?" Thái tử điện hạ vươn tay đỡ ta dậy, hỏi.

Những giọt nước mắt mà ta đã kìm nén bấy lâu lập tức trào ra: "Hàn Ngọc chưa từng dám mong sẽ có ngày này."

Dám mong, chính là đã từng mong rồi.

Danh sách tuyển tú nữ đã được công bố, ta và Trân Ngọc Đình đều có trong danh sách, điều này nằm trong dự đoán.

Vòng sơ tuyển do Bách Dương phu nhân chủ trì, bà ấy rất quen thuộc với phẩm hạnh và dung mạo của các vị tiểu thư trong kinh thành. Vòng phỏng vấn sau vòng sơ tuyển, do Thái tử và Hoàng hậu cùng nhau lựa chọn, cuối cùng là Điện thí, do Hoàng thượng lựa chọn. Quy trình này ta đã tìm hiểu rất rõ ràng rồi, vì vậy nên mới cố ý nói như vậy, ta muốn khiến cho Thái tử điện hạ ghi nhớ chuyện này.

Sau khi kết thúc vòng sơ tuyển, các tú nữ được chọn vào vòng trong được sắp xếp ở chung trong cung, chờ đợi vòng phỏng vấn diễn ra sau ba ngày nữa.

Trân Ngọc Đình đưa tiền cho mama tổng quản, để được ở chung phòng với ta.

Ta mở hành lý ra trước mặt nàng ta, lấy ra một bộ váy màu xanh lá: "Bộ váy này là do mẫu thân chuẩn bị, nói rằng Hoàng hậu rất thích màu xanh lá, kiểu dáng của bộ váy này cũng là kiểu mà Bách Dương phu nhân thích nhất, nói rằng đang rất thịnh hành trong cung. Ngay cả trang sức cũng là do Hoàng hậu ban thưởng."

Trân Ngọc Đình cười nói: "Vậy chẳng phải là muội muội mặc bộ váy này thì sẽ nắm chắc phần thắng sao?"

Ta cũng cười nói: "Tỷ tỷ quên rồi sao, lúc trước chúng ta đã nói rồi, muội muội sẽ không ở bên cạnh Thái tử điện hạ, vì vậy ta nghĩ, bộ váy này nên để tỷ tỷ mặc thì hơn? Sau này tỷ tỷ trở thành Thái tử phi, muội muội ta cũng có mặt mũ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play