Lúc tỉnh lại, Thái tử với khuôn mặt mệt mỏi đang ngồi bên cạnh giường chăm sóc cho ta.

"Hàn Ngọc, là bản vương không tốt, không nên nghi ngờ nàng." Thái tử nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên trán ta.

"Điện hạ không cần phải tự trách, nếu như lúc trước Hàn Ngọc không tình cờ gặp được điện hạ, trở thành Thái tử phi, thì cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay." Trong mắt ta ngấn lệ. Ta cố gắng ngồi dậy, quỳ trên giường: "Điện hạ, Hàn Ngọc phân biệt được rõ ràng đúng sai, chỉ cần bách tính được an cư lạc nghiệp, Hoàng thượng, Hoàng hậu và điện hạ bình an vô sự, Hàn Ngọc sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì."

Thái tử đỡ ta dậy: "Nếu như nàng coi bản vương là phu quân, thì đừng giấu giếm nữa. Định Quốc Hầu, không phải cha ruột của nàng đúng không?" Nghe được câu nói này, trong lòng ta dâng lên một nỗi lo sợ, nhưng ta vẫn giả vờ không hiểu: "Điện hạ... nói vậy là ý gì?"

Thái tử thở dài một tiếng: "Ta đã sai người đi điều tra rồi, Định Quốc Hầu phu nhân từng sinh ra một người con gái, là lúc bà ấy theo Định Quốc Hầu đi đánh giặc ở biên giới, nhưng biên giới khắc nghiệt, đứa bé kia chưa được một tuổi thì đã qua đời. Mấy năm sau, Định Quốc Hầu đưa nàng trở về, người người nhà nhà đều tưởng là do đích nữ thể yếu nên được đưa đi dưỡng bệnh."

Ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm: "Điện hạ đã biết từ lâu rồi, vậy thì vì sao..."

Thái tử cười nói: "Bản vương chưa từng quan tâm đến xuất thân của nàng, bản vương chỉ quan tâm đến con người của nàng mà thôi. Đúng là bản vương từng có tình cảm với Trân Ngọc Đình, nhưng sau đó tâm tư của bản vương dần dần chuyển sang người nàng, nhất cử nhất động, nụ cười của nàng, bản vương đều rất quan tâm. Ban đầu bản vương còn nghĩ sẽ giữ Trân Ngọc Đình lại làm Trắc phi, nhưng sau khi nhìn thấy nàng đeo đôi hoa tai ngọc bích kia, bản vương liền biết trong lòng nàng có chút ấm ức, vì vậy nên mới không tuyển Trắc phi."

Đây là lần đầu tiên kể từ khi thành thân đến nay, Thái tử mới nói ra những lời này. "Sau khi kết thúc vòng hỏi đáp, bản vương đã cho người đi điều tra rõ ràng xuất thân của nàng rồi. Phụ hoàng cũng biết, vì vậy nên trong lúc diễn ra Điện thí, ông ấy đã từng hỏi nàng, có thể buông bỏ tất cả mọi thứ của Hầu phủ hay không." Thái tử ôm ta vào lòng, nói.

Ta có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ điện hạ không cảm thấy ta là kẻ vô tình vô nghĩa sao? Dù sao Định Quốc Hầu cũng đã nuôi nấng ta suốt mười năm."

Thái tử thở dài một tiếng: "Nàng đúng là quá ngốc mà. Ông ta nuôi nấng nàng chẳng lẽ là không có mục đích gì sao? Ông ta đã sớm biết nàng có thể trở thành Trắc phi, cho nên mới dốc lòng bồi dưỡng nàng. Nếu như ông ta thật sự muốn nổi loạn, nhất định sẽ không để nàng sống yên ổn đâu."

Ta suy nghĩ một lúc: "Vậy điện hạ định làm như thế nào?"

Trong lòng ta có rất nhiều kế sách, nhưng ta không thể nói ra. Ta muốn khiến Thái tử cho rằng tất cả đều là âm mưu của Định Quốc Hầu, còn ta chỉ là một quân cờ bị người khác lợi dụng mà thôi. Như vậy, trong lòng hắn sẽ thêm một phần thương xót ta, cũng sẽ lý trí hơn trong việc tách ta khỏi Định Quốc Hầu.

"Chứng cứ chưa đủ, phải chờ thêm một thời gian nữa."

Chứng cứ chưa đủ, vậy thì ta sẽ đưa chứng cứ cho ngươi.

Ngày hôm sau, thâm tín của Thái tử đã chặn được một bức thư, là Trân Ngọc Đình viết cho Định Quốc Hầu: "Chỉ sợ muội muội chỉ biết hưởng lạc, đã sớm quên mất nhà mẹ đẻ còn có Hầu gia. Nếu như ta có thể giúp được Hầu gia một tay, mong Hầu gia đừng quên vị trí đã hứa với ta."

Ta đã học theo Trân Ngọc Đình suốt mười năm, chữ viết là thứ dễ bắt chước nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play