**Chương 3:**

Tôi không vào nhà dỗ dành Lâm Tụng đang giận dỗi.

Sau khi cảm ơn dân làng, tôi và trợ lý chuẩn bị rời đi.

Vừa đi đến cạnh xe, thì thấy Lâm Tụng mặt lạnh đứng đó, tay cầm một viên... gạch.

Tôi nhíu mày: "Anh định làm gì?"

"Vợ yêu, em định chạy theo gã đàn ông khác sao?"

Lâm Tụng vừa thấy tôi, viền mắt liền đỏ lên.

Ánh mắt chuyển sang trợ lý, anh ta đột nhiên nheo mắt, trong mắt hiện rõ sự tức giận:

"Đã cướp vợ tôi thì tôi chỉ còn cách g.i.ế.c anh thôi."

Trợ lý sợ đến mềm nhũn chân, suýt chút nữa tè ra quần.

Tặc, người mất trí nhớ, bản chất thái tử ngông cuồng lại không thay đổi!

Tôi đảo mắt, bước tới giơ tay ôm cổ Lâm Tụng, kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi anh ta.

"Chồng yêu~ ai nói em muốn chạy? Anh hiểu lầm rồi...

Lâm Tụng sững lại, cúi đầu nhìn tôi:

"Vậy em muốn đi đâu với anh ta?"

"Anh ta chỉ là tài xế, đến đón chúng ta về nhà, về nhà của chúng ta."

Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo của Lâm Tụng, chu môi làm nũng:

"Chồng yêu, em đã nhớ lại mọi chuyện trước đây rồi, chúng ta có một ngôi nhà ở thành phố.

"Ở nhà anh là nội trợ, em lo kiếm tiền và làm ăn, anh lo nấu cơm và làm việc nhà.

"Chúng ta bây giờ về nhà, ngày ngày ngủ trên giường lớn có được không?

"Cái giường cứng này làm đau m.ô.n.g em..."

Nói thật, khả năng nói dối không chớp mắt này của tôi là do hồi cấp ba yêu đương bị Lâm Tụng báo cáo điên cuồng mà rèn luyện thành. Giờ lại đem trả cho anh ta.

Chắc anh ta sẽ tin chứ?

Quả nhiên, tôi vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng "bịch", viên gạch trong tay Lâm Tụng rơi xuống đất.

Anh ta ôm lấy eo tôi, ép tôi vào thân xe, cúi đầu hôn tôi một cách mạnh mẽ.

"Ưm... chồng yêu, nhẹ thôi, có người mà..."

Tôi bị Lâm Tụng hôn đến phát ra tiếng rên rỉ.

m thanh mập mờ của đôi môi và răng lan tỏa.

Đồ chó này, mất trí nhớ sao lại thích hôn đến vậy...

Thật nên chụp lại cảnh anh ta mê mẩn hôn tôi bây giờ, sau này có thể cười nhạo anh ta suốt đời!

Tôi ra hiệu cho trợ lý bên cạnh, ra hiệu anh ta lén chụp ảnh.

Nhưng trợ lý đã ngớ người ra rồi.

Ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không kém gì nhìn thấy Tiểu Yến Tử và Nhĩ Khang hôn nhau.

**Chương 4:**

"Giám đốc Hoa, ngài làm vậy thực sự ổn chứ?"

Ở góc hành lang bệnh viện, trợ lý cẩn thận nói: "Lỡ Tổng giám đốc Lâm đột nhiên hồi phục trí nhớ..."

Lâm Tụng là người hành động tàn độc, hẹp hòi.

Ở Thịnh Kinh ngoài tôi ra, không ai không sợ anh ta.

Nếu hồi phục trí nhớ biết tôi lừa anh ta thế này, chắc chắn anh ta sẽ điên mà g.i.ế.c tôi...

Nhưng tôi sẽ không cho anh ta cơ hội đó.

Tôi Hoa Thăng không phải là người để anh ta dễ dàng làm gì cũng được?

Tôi hừ một tiếng: "Trước khi anh ta hồi phục trí nhớ, tôi sẽ khiến anh ta thất bại thảm hại."

Vừa rồi đã kiểm tra não bộ của Lâm Tụng một loạt.

Bác sĩ nói, nếu bây giờ vẫn chưa nhớ lại, thì thời gian hồi phục có thể sẽ rất dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play