Chu Nhị Lang sững sờ, nhất thời lúng túng, nhìn ta hồi lâu, bỗng mặt đỏ bừng:

"Ninh tiểu thư, cô thật tốt."

Từ trong phòng vọng ra tiếng ho kinh thiên động địa.

Chu Nhị Lang ngờ vực nhìn vào, ta vội đứng chắn trước mặt hắn, giải thích:

"Đó là ca ca ta, mắc bệnh lao, không tiện gặp khách."

Khó khăn lắm mới tiễn hắn về chăm sóc mẹ bệnh, ta đóng cửa quay lại, chỉ thấy dưới hiên nhà có một bóng dáng cao gầy đứng im.

Long Tam Lang lặng lẽ nhìn ta, hình như có chút không vui.

Chàng hỏi: "Ninh tiểu thư chẳng phải quý tiền tài nhất sao, cớ gì với người không thân thích lại tặng nhiều như vậy?"

Ta cũng không giấu chàng: "Dì Chu, trông rất giống mẹ ta."

Ta kể cho chàng nghe chuyện ở Lý gia.

Ta từ nhỏ đã không còn mẹ, là nghĩa phụ một tay nuôi lớn, dạy ta luyện võ săn bắn, lại dạy ta cách đối nhân xử thế.

Nghĩa phụ nói mẹ ta là một cô nương có gương mặt trái xoan, cười lên rất giống Tần nương tử.

Ông đôi khi uống say, nhìn ta mà khóc, miệng gọi Du nương, có lẽ đó chính là tên mẹ ta.

Ngẩng đầu nhìn trăng, khóe mắt ta rơi một giọt lệ: "Dì Chu trông giống Tần nương tử, chắc cũng giống mẹ ta."

Gió mát mang theo mùi thuốc, ta quay đầu nhìn, không biết từ lúc nào Long Tam Lang đã đến rất gần.

Trong lúc ta ngẩn ngơ, đầu ngón tay ấm áp của chàng lau qua khóe mắt ta, giọt lệ liền theo má mà rơi xuống.

Toàn thân ta run lên, ngơ ngác nhìn chàng.

Long Tam Lang xoa đầu ta, thở dài.

Cuối cùng, chàng nói khẽ một câu: "Thật là một cô nương ngốc nghếch."

Lời này ta không ưa.

Hôm sau, sau khi dọn sạp, ta cố ý không mang gì cho chàng.

Chàng cũng không giận, cầm bút ghi chép cẩn thận vào sổ sách.

Ta tò mò, lại gần nhìn, đó là một bức tranh mỹ nhân dưới trăng, nét mặt rất giống ta.

Bên cạnh có dòng chữ đề, ta chỉ nhận ra chữ "tâm".

Chữ phía trước rất phức tạp, ta chỉ vào hỏi chàng, chàng chỉ cười không đáp.

Thật phiền phức mấy người văn nhân này, có gì thì không thể nói thẳng, cứ phải vẽ núi vẽ nước để tỏ lòng.

Nội dung edit thuộc về Bút - page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!

8.

Ngày tháng lại trở nên yên ả.

Phá Sài Hạng là nơi lẫn lộn cá rồng, quan binh đã đến mấy lượt, nhưng không tìm thấy tội phạm cần bắt. Thấy ta chỉ là một tiểu thư đơn độc, họ cũng không làm khó dễ, khoảng thời gian này coi như được yên tĩnh đôi chút.

Khi ta bày sạp hàng, nghe hàng xóm bàn tán về hai sự kiện lớn xảy ra gần đây trong kinh thành.

Một là Hàn Lâm Học Sĩ Long Uyên đã biến mất khỏi ngục, sợ tội trốn chạy, tìm kiếm nhiều ngày vẫn không thấy tung tích.

Ta có chút lo lắng, sáng nay người đó còn dùng bữa với ta.

Hai là Đại Lý Tự Khanh Dung Thiệu xử lý vụ án phản quốc thông địch đã có manh mối, triều đình ai ai cũng sợ hãi, không ít trọng thần đóng cửa không tiếp khách.

Dung Thiệu chính là vị công tử áo tím hôm nọ, ban đêm thường đến tìm Long Tam Lang bàn chuyện.

Dần dần, ta cũng quen với y.

Dung Thiệu võ công rất giỏi, ta nhìn mà thích, không nhịn được muốn cùng y giao đấu, nhưng tiếc là mười lần đều thua cả mười.

Ta âm thầm quyết tâm, nhất định có ngày phải thắng được y.

Long Tam Lang dưới hiên nhà uống trà, thấy ta lại thua thêm một lần, không nhịn được cười nói:

"A Thiệu từ nhỏ đã theo võ tăng luyện võ trong núi sâu, lúc tòng quân lại được rèn luyện trong đống xương máu, nàng thua là chuyện thường."

Ta không nản chí, cố gắng luyện võ chăm chỉ, sau này không biết thế nào mà thắng được một lần.

Hôm đó giao đấu, ta vô ý dẫm phải hòn đá, trượt chân, Dung Thiệu vô thức đỡ lấy ta.

Ánh mắt giao nhau, tai y đỏ ửng, như bị lửa đốt mà bỏ đi, bóng dáng trông như đang chạy trốn.

Ta phấn khởi, nhưng cũng khó hiểu.

Long Tam Lang nhấp một ngụm trà, không hiểu sao lại có vẻ không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích:

"Hắn cần đi vệ sinh."

Ta bừng tỉnh.

Sau đó, y không chịu đấu với ta nữa.



Phóng tầm mắt ra xa, ta mới nhận ra hôm nay phố xá có chút lạ, đầu phố cuối hẻm đều cắm đầy hoa lê.

Có khách đến mua thịt bảo với ta rằng, hôm nay là ngày giỗ của Chiêu Nguyệt công chúa, cô mẫu đã khuất của Thánh Thượng.

Nghe đồn Chiêu Nguyệt công chúa sinh ra đã quốc sắc thiên hương, lại kết duyên với tướng quân phò mã từ thuở thanh mai trúc mã, cuộc sống vốn dĩ êm ấm hạnh phúc, cho đến khi phò mã mưu đồ phản loạn.

Chỉ trong một đêm, gia đình bị tịch thu gia sản, toàn bộ gia tộc bị tiêu diệt, chỉ có con gái duy nhất được người hầu trung thành mang đi, từ đó bặt vô âm tín.

Chiêu Nguyệt công chúa trong một đêm tóc bạc trắng, ba năm sau, buồn bã mà qua đời tại biệt viện hoàng gia.

Khi còn sống, nàng thiết lập nhiều trường nữ học, y viện nữ nhi, thu nhận trẻ mồ côi khốn khó, bá tánh cảm kích lòng tốt của nàng, tự phát lễ tưởng niệm, cắm hoa lê để tỏ lòng tiếc thương.

Nghe xong, ta cũng không khỏi kính trọng.

Bán hết thịt, lão giả kia lại đến, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ kỳ lạ.

Hắn còn mang theo mấy cao thủ khinh công, ta phải hao hết sức chín trâu hai hổ mới thoát khỏi đám người này.

Về đến nhà, Long Tam Lang đang đợi ta dưới hiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play