Lúc này Tiêu Sinh mới nhận ra bản thân mình nghĩ nhiều rồi. So với lúc trước, bây giờ cậu ta đã có mục tiêu rồi. Việc của anh là hỗ trợ cậu ta hết mình, sau đó… có lẽ cũng đã đến lúc anh lấy vợ rồi nhỉ?

“Cậu cũng tranh thủ lấy vợ đi.” Lâm Phong lên tiếng.

Từ nhỏ đến giờ, cậu ta cứ mãi đánh giá mình thua kém mà lùi lại một bước, chỉ tập trung hỗ trợ cho anh mà không suy nghĩ gì cho bản thân. Anh đi đến đâu, cậu ta theo đó, cứ như một cái bóng chỉ biết đuổi sau hình.

Thậm chí năm đó, khi anh làm ầm lên về việc nhập ngũ, cậu ta cũng ủng hộ anh, mặc dù mơ ước của cậu ta là trở thành một họa sĩ.

Cứ mãi theo đuổi người khác như thế, đến bao lâu cậu ta mới định hướng cho tương lai của mình?

“Tôi… chắc là tôi không đâu.”

Thật lòng thì anh đã từng nghĩ đến việc này, nhưng nó cứ mơ hồ thế nào ấy. Lần đầu thấy Lâm Phong bên cạnh Đàm Vân Hi, anh đã có cảm giác hai người họ sẽ thành một đôi. Đến khi chuyện này thật sự xảy ra, Lâm Phong chợt bảo tương lai sẽ rời quân đội, chuyển sang kinh doanh, anh lại cho rằng đây là điều hiển nhiên.

Lần này Lâm Phong có mục tiêu, vì thế chắc chắn cậu ta sẽ không mù quáng đuổi theo những kẻ đó, nhưng anh lại không như thế. Nếu như cậu ta rời quân đội, anh cũng chẳng còn lý do để ở lại, nhưng anh lại không biết bản thân sẽ làm gì sau đó.

Mua cọ? Vẽ tranh? Đấy là điều không thể. Một người đã cầm súng hơn mười năm không thể nào thay đổi thói quen của mình.

Đến sở thích của mình còn không thể làm được, những việc xa hơn chỉ là một giấc mơ hão huyền.

Nhìn thấy rõ sự suy tư trong đôi mắt Tiêu Sinh, Lâm Phong chỉ thở dài, vỗ vai cậu ta. “Một ngày nào đó cậu sẽ gặp được người mình thích thôi.”

“Cũng mong là vậy.”



Vì bên trên chưa nói gì nên Lâm Phong vẫn tiếp tục kỳ nghỉ phép ngắn ngủi của mình. Mỗi ngày, anh cùng Đàm Vân Hi đi đến nhiều nơi khác nhau để thư giãn, sau đó lại được Tịnh Sương mời sang ăn cơm cùng gia đình.

Ngày cuối cùng trong “nghỉ thương” mười ngày, đích thân Lâm Phong đưa Đàm Vân Hi trở về Bộ Tư lệnh.

Lần này có Đàm Hào Kiện đi cùng, bởi vì người đó cũng hẹn ông đến.

Sắc mặt ba người không tốt lắm, vì thế bầu không khí trong xe vô tình trở nên nặng nề. Thậm chí, đến lúc xuống xe, sự cau có trên gương mặt ông cũng chẳng thể nào vơi bớt.

Đàm Vân Hi chào tạm biệt hai người, sau đó đi theo nữ sĩ quan đến phòng nghỉ của mình. Mười ngày trôi qua, cô không biết bên trên có thay đổi gì không, ví dụ như họ để tất cả nữ tân binh ở cùng một nơi chứ không tách ra nữa.

“Yo, tôi tưởng cô chết rồi đó.”

“…” Cái mồm thối.

Người lên tiếng là cô gái nũng nịu mà Đàm Vân Hi đã gặp trong đợt “Cướp cờ” vừa rồi. Cô ta đặt tay sau lưng, điệu bộ giống như chị đại ở đây vậy.

“Để cô thất vọng rồi.” Đàm Vân Hi sắp xếp hành lý của mình, nhàn nhạt đáp. Có vẻ như Chu Linh đang giặt giũ bên ngoài nên không có ở đây.

Nếu cô nhớ không nhầm thì đợt đặc huấn vừa rồi cô gặp khoảng năm cô gái, tuy nhiên theo như quan sát thì trong phòng chỉ có ba người. Điều đó cho thấy những người kia đã mất.

Về cô gái nũng nịu này, việc cô ta còn sống cũng nằm trong suy đoán của cô. Với khả năng thao túng tâm lý phái nam tốt như thế, nếu lỡ gặp rắc rối gì, chắc chắn cô ta sẽ để họ làm bia đỡ đạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play