Edit: Nananiwe

Hỏa Linh Thú trời sinh cực kỳ chung thủy với bạn lữ, cả đời chỉ cần một người bạn lữ. Mặc dù Túc Tuyết rất hung dữ nhưng Tiểu thái tử đã nhận định y là Thái tử phi của mình rồi, thế là cứ đi theo Túc Tuyết không rời nửa bước.

Cũng may Túc Tuyết bị đuổi ra khỏi chùa vào mùa đông, bên người có một con Hỏa Linh Thú đi theo có thể sưởi ấm, lại tránh được phiền phức mỗi lần nhóm lửa, thế là Túc Tuyết làm như không thấy Diễm Diệc dính lấy mình.

Sau đó tới mùa hè, thời tiết vốn khô nóng mà bên cạnh lại có một con yêu quái suốt ngày phóng lửa khiến Túc Tuyết cực kỳ khó chịu, mấy lần đuổi Diễm Diệc đi nhưng tất nhiên là cậu không chịu, thế là Túc Tuyết phải dùng đến tuyệt chiêu.

"Nghe nói thịt của Hỏa Linh Thú tươi ngon và cực kỳ mỹ vị, cũng không biết có phải thật không." Túc Tuyết nhìn chằm chằm Diễm Diệc, ánh mắt mờ ám.

Diễm Diệc phẫn nộ xù lông: "Em coi anh là vợ, thế mà anh lại coi em là lương thực dự trữ hả?"

Túc Tuyết vốn là hòa thượng thích uống thịt rượu, quả thực đã đánh giết và ăn qua không ít thịt yêu thú. Tiểu thái tử không cho rằng y nói đùa, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ mình sẽ bị ăn.

Túc Tuyết cười: "Nếu sợ bị ăn như vậy thì chạy xa một chút, thế thì bần tăng sẽ không ăn được cậu nữa."

Diễm Diệc run lẩy bẩy nhưng móng vuốt vẫn nắm chặt lấy cổ áo Túc Tuyết không buông: "Anh là vợ của em, em sẽ không rời khỏi anh."

Túc Tuyết lạnh nhạt nhíu mày: "Không sợ tôi ăn thịt cậu?"

Tiểu thái tử đã sớm học được cách yêu thương vợ từ chỗ cha, tự cảm thấy có lẽ vợ có yêu cầu cần mình thỏa mãn, thế là vẫy vẫy cái đuôi xù lông trước mặt Túc Tuyết: "Nếu anh thật sự muốn nếm thử hương vị thì cắn một cái đi, cắn nhẹ thôi."

Túc Tuyết đột nhiên cười ra tiếng, vuốt ve cái đuôi của Diễm Diệc: "Được rồi, không ăn cậu nữa."

Đuôi của Hỏa Linh Thú vô cùng mẫn cảm, chỉ có thể để bạn lữ sờ vào một vài tình huống đặc biệt, ví dụ như lúc sinh thú con.

Thế là Diễm Diệc căng thẳng nhảy xuống khỏi ngực Túc Tuyết, con thú nho nhỏ biến thành một thiếu niên không mảnh vải che thân, từ cổ tới lỗ tai đều đỏ bừng: "Anh, anh sờ em?!"

Túc Tuyết cũng đỏ mặt, giọng điệu căng thẳng mà chính bản thân cũng không nhận ra: "Tôi không được sờ à?"

Diễm Diệc lấy tay che đuôi: "Được sờ, chỉ, chỉ anh được sờ."

Sau đó trên đầu cậu xuất hiện một bộ đồ có mùi hương của Túc Tuyết, giọng nói của Túc Tuyết đã xa dần: "Mặc đồ vào đi."

Diễm Diệc vùi đầu vào trong quần áo ngửi một lát, thất thần nhìn theo bóng lưng Túc Tuyết đã đi xa. Là hương tùng.

Vì sao lúc ở dạng thú không mặc đồ bị Túc Tuyết nhìn thấy không cảm thấy gì cả, nhưng hóa thành người không mặc đồ bị Túc Tuyết nhìn thấy lại xấu hổ như vậy chứ?

Túc Tuyết ở nơi xa cũng che ngực lại, trái tim đập nhanh bất thường.

Mẹ nó, dáng người của nhóc yêu quái này tốt thật đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play