Mối tình đầu

Chương 2


2 tháng


Khi ra khỏi tòa hành chính, bên ngoài trời đã tối. 

Sân trường vắng vẻ. 

Khi mở điện thoại ra, tôi mới biết hôm nay tổ chức lễ tri ân ở khách sạn gần trường. 

Mọi người đều ở đó, mới cả Chu Lễ tham gia. 

Có người gửi ảnh vào trong nhóm lớp. 

Tôi mở ra, tôi thấy Chu Lễ như ngôi sao ngồi giữa một đám người, trong nụ cười có mang theo vài phần kiêu ngạo. 

Chẳng hiểu sao đột nhiên lại thấy có hơi không chân thật. 

Ngay từ đầu, vì muốn chọc tức Giang Vi, nên tôi mới tìm cách lấy số wechat của anh ta, rồi thêm bạn. 

Biết tính cách hắn ngả ngớn, thích trêu chọc những em gái nhỏ thích thầm anh ta, nên tôi cố ý tự tạo cho mình hình tượng em gái nhỏ mềm mại ngốc nghếch thích làm nũng. 

Nhưng ở cạnh nhau lâu, tôi dần nhận ra. 

Anh không giống như trong tưởng tượng của tôi. 

Yêu qua mạng một năm, anh chưa từng nói những lời xúc phạm người khác, thậm chí trừ lần tôi chủ động gửi cho anh một bức ảnh giả, thì chưa từng yêu cầu tôi gửi ảnh. 

Thậm chí, thỉ thoảng khi tôi gửi anh những vấn đề cơ bản tôi giả vờ không hiểu, anh vẫn sẽ kiên nhẫn giảng giải cho tôi, cẩn thận viết câu trả lời ra giấy rồi gửi cho tôi. 

Cũng có đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ cái vẻ ngoài cà lơ phất phơ cũng chỉ là lớp ngụy trang của anh thôi, giống như việc khi ở trên trường, tôi giả vờ ngu ngốc đến kiến thức cơ bản cũng không hiểu, cũng không thèm kết bạn với ai. 

Giây phút này, tôi đột nhiên hạ quyết tâm, tôi muốn gặp anh một lần. 

Tôi nhấn mở đoạn tin nhắn vẫn chưa được trả lời, nhắn lại một câu: “Được.” 

Sau đó tôi tìm thấy địa chỉ ở trong nhóm lớp, lập tức chạy đến nơi tổ chức tiệc tri ân. 

Nhưng. 

Sau khi đẩy cửa ra, tôi chợt sững sờ tại chỗ. 

Bởi vì trong phòng tiệc, đứng sâu trong đám người. 

Giang Vi kéo lấy cánh tay Chu Lễ, người gần như dán lên người anh ta, tư thế vô cùng thân mật. 

Không biết cô ta đã nói gì, mà Chu Lễ đột nhiên nở nụ cười. 

Ngay giây sau đó, ngay trước mặt mọi người, anh ta nắm cằm Giang Vi, cúi đầu hôn cô ta.  

 

Tất cả các bạn học ở đó hò hét. 

Trừ người đang đứng nghiêng bên cửa sổ sau lưng Chu Lễ, anh nghiêng người nhìn xuống bên dưới. 

Nhưng đang tìm kiếm gì đó. 

Ánh đèn từ phía sau chiếu qua, vừa hay khiến khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, ngũ quan lờ mờ. 

Tôi nhìn anh một lượt, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt, nhìn hai cái người không coi ai ra gì. 

Nụ hôn kết thúc, mặt Giang Vi đỏ hồng, dựa vào người Chu Lễ. 

Chu Lễ nhéo mặt cô ta, tuyên bố với mọi người: 

“Từ giờ về sau, Vi Vi là bạn gái tôi.” 

“Tôi sẽ không bỏ qua bất cứ ai dám bắt nạt em ấy.” 

Có lẽ không còn cách nhau một chiếc màn hình. 

Nên giọng của anh ta nghe vô cùng xa lạ. 

Tôi cứ đứng tại chỗ ngẩn người, tay nắm chặt tay nắm cửa. 

Đôi diện với ánh mắt vừa đắc ý vừa khiêu khích từ xa của Giang Vi Đối. 

Sự chờ mong trong lòng tôi, trong nháy mắt đã bị dập tắt. 

Tôi từ từ thở ra một hơi, rời khỏi phòng tiệc. 

Trên đường về nhà, trong đoạn chat hiện lên hai tin nhắn mới: 

“Em ở đâu?” 

“Tiểu Ngư, không phải em nói em muốn đến gặp anh ư?” 

Sau khi hôn Giang Vi trước mặt mọi người, rồi thông báo chuyện yêu đương với cô ta. 

Mà anh ta vẫn có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi tôi câu đó. 

Tôi bỗng cảm thấy sự rung động của mình thật nực cười, tôi trả lời lại đúng 3 chữ: “Chia tay đi.” 

Sau đó mở trang cá nhân, xóa ‘Chu Lễ’ khỏi danh sách bạn bè. 

 

Về nhà xắp xếp lại giấy tờ, gấp gọn số quần áo ít ỏi bỏ vào thùng, tôi dọn ra khỏi nhà họ Giang. 

Toàn bộ kỳ nghỉ hè, tôi ở trong căn phòng trọ thuê tạm. 

Dựa vào thành tích top 1 toàn trường, tôi đi làm gia sư, tích góp đủ sinh hoạt phí của một năm. 

Còn số tiền học bổng hậu hĩnh của trường cấp ba và đại học được tôi để dành tiết kiệm.  

Trong khoảng thời gian đó, bố từng cố liên lạc với tôi, nói muốn tổ chức tiệc mừng cho tôi. 

Dù sao thì tôi cũng đã đỗ vào Thanh Hoa, lời đồn tôi gian lận trước đây tự động sụp đổ. 

Trong lòng tôi hiểu rõ, ông ấy chẳng qua chỉ cảm thấy thành tích và trường học của tôi, có thể để ông ta khoe khoang khi bàn chuyện làm ăn mà thôi. 

Nên tôi cũng chẳng nói gì cả, chỉ chặn ông ấy thôi. 

Đêm hôm ấy, tôi mơ thấy chuyện cách đây một năm. 

Mơ thấy bài thi thử đầu năm của học sinh lớp 12. 

Tôi nộp ba tờ giấy trắng, hạng 1 từ dưới lên. 

Lúc về nhà, bố tát tôi một cái, nhốt tôi ở trong phòng, rồi đưa mẹ kế và Giang Vi ra ngoài ăn cơm. 

Chúc mừng Giang Vi lọt vào top 10. 

Tôi mở WeChat. 

Nhìn ba tin nhắn mới mà người yêu qua mạng – ‘Chu Lễ’ mới gửi đến:  

“Có kết quả rồi à?” 

“Thi không tốt cũng không sao, anh dạy em.” 

“Tiểu Ngư, anh thấy hơi lo cho em, thấy tin nhắn thì tra lời anh được không?” 

Sắc trời dần tối, . 

Tôi ấn khuôn mặt xưng lên đau đớn của mình, ngồi trong góc bóng tối. 

Trên môi nở một nụ cười trào phúng. 

Gửi đi một tin nhắn thoại, tôi cố tình nói bằng giọng yếu đuối, mềm mại, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở:  

“Em lại thi trượt rồi, toán, lý đều không đạt chuẩn• • xin lỗi anh, để anh vất vả dạy bù cho em trước khi thi, tất cả là tại em quá ngu ngốc......” 

Ngay sau đó, ‘Chu Lễ’ gửi đến một tin nhắn thoại. 

“Không sao.” 

Giọng anh nói không nhanh không chậm, trong giọng nói còn mang theo chú an ủi, chấn an tôi: 

“Chụp lại bài thi của em, gửi cho anh, anh giảng từng câu cho em.” 

Nó khác xa Chu Lễ ngả ngớn, vô tâm trong ấn tượng của tôi.  

Tôi đã do dự rất lâu chuyện gặp mặt. 

Cuối cùng hạ quyết tâm, vì tôi nhận ra tình yêu từ sự giả dối và mong muốn trả thù này đã khiến tôi thực sự rung động. 

Tối hôm có kết quả thi, gió đêm vừa khô vừa nóng. 

Trên đường đến khách sạn, tôi cứ lo lắng bất an, nghĩ xem khi gặp nhau thì nên nói cái gì. 

Muốn nói tên thật cho anh, nói cho anh những suy nghĩ thực sự của tôi, thành khẩn xin lỗi anh, sau đó – 

Sau đó, tôi thấy anh ta hôn Giang Vi rồi công khai tình cảm ngay trước mặt mọi người.  

Vậy cũng tốt, chúng tôi con như huề nhau. 

Tôi nghĩ, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, thì cả đời này tôi và Chu Lễ sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa. 

Ngày kéo hành lý đến Thanh Hoa báo danh, tôi đi một mình. 

Ở sân bay, tôi đã thấy Chu Lễ. 

Giang Vi đăng ký học bổ túc tại một cơ sở giáo dục ở Bắc Kinh. 

Anh ta đến đón cô ta. 

Tôi kéo vali, khuôn mặt vô cảm, đi ngang qua hai người kia. 

Tôi nghe thấy Giang Vi nói: “Đó là chị gái em, tên Giang Kiến Nguyệt.” 

“Nếu không phải tại chị ấy bỏ thuốc vào sữa của em, em cũng sẽ không......” 

Tôi dừng bước chân, quay đầu lại: 

“Bỏ thuốc, bỏ thuốc, nói đi nói lại cả trăm lần, nếu tôi bỏ thuốc cô thật, sao không báo cảnh sát bắt tôi đi?” 

Giang Vi nhìn tôi, biểu cảm có hơi đau lòng: 

“Dù chị có thừa nhận hay không, thì chị luôn là chị gái em.” 

“Đủ rồi, bạn gái tôi quá lương thiện nên mới không đưa cô vào đó, cô đừng có mà được nước lấn tới.” 

Chu Lễ chau mày, tiến về phía trước một bước, bảo vệ cô ta ở phía sau. 

“Đừng nghĩ vào được Thanh Hoa là giỏi giang lắm, cái loại nhân phẩm rách nát thì có ở đâu cũng như vậy thôi.” 

Tôi cố kìm nén những cảm xúc cuồn cuộn đang dâng lên trong lòng, quay người rời đi. 

Nhưng lại bị anh ta đưa tay chặn lại: “Đứng lại, cô không định xin lỗi à?” 

Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến một giọng nói: “Cậu đang làm cái gì đấy?” 

Tôi quay đầu lại, nhìn một bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ tiến đến. 

Người ấy phải cao hơn Chu Lễ nửa cái đầu, khuôn mặt tuấn tú, thanh thuần, thần sắc lạnh nhạt, trong ánh mắt có vài phần uy nghiêm. 

Ánh mắt anh nhìn quanh một lượt, nhìn nhìn lướt qua tôi thì hơi khựng lại, rồi sau đó dừng lại ở trên người Chu Lễ. 

“Cậu bảo đi đón người mà, sao lại làm khó đàn em?” 

“Đây đâu phải đàn em, đây là loại xấu xa, nhân phẩm rách nát.” 

Chu Lễ tức giận, bất bình noi: “Anh Lục anh không biết đâu, vào ngày thi đại học, cô ta vậy mà lại đi bỏ thuốc em gái mình,............” 

Anh ta còn chưa kịp nói xong, tôi đã hất tay anh ta ra, kéo vali bước nhanh về phía trước. 

Có xe của trường đang đợi ngoài sân bay. 

Tôi ngồi ở hàng phía sau, nhìn Chu Lễ dắt theo Giang Vi lên xe. 

Rồi sau đó, đàn anh họ Lục kia cũng lên xe. 

Vì cố gắng không để nhìn về phía Chu Lễ và Giang Vi, nên ánh mắt tôi dừng trên người anh theo bản năng. 

Cảm giác quen thuộc dần kéo đến, tôi bỗng nhiên nhớ đến. 

Ngày quay lại trước học, trước khi đến văn phòng, tôi đã thấy Chu Lễ tiến vào trường cùng một người. 

Cả đêm tiệc tri ân, người đứng bên cạnh cửa sổ. 

Đều là đàn anh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play