Một đêm không ngủ, mãi đến khi tiếng chim hót bên ngoài vang lên, Tiêu Văn Cảnh mới miễn cưỡng nhắm mắt lại. Thế nhưng người vẫn hôn mê trong lòng hắn lại bỗng nhiên nhúc nhích một chút.
Hắn chợt bừng tỉnh, đỡ nàng dậy rồi quan sát từ trên xuống dưới, giọng nói vội vàng: “Miên Miên, nàng sao vậy?”
Đêm qua, thân nhiệt của nàng liên tục tăng cao khiến trái tim hắn cứ thấp thỏm bất an, chỉ sợ nàng sốt cao kéo dài sẽ dẫn đến chứng bệnh khác. Vật tư trong hang động thiếu thốn, hắn đành phải dùng vải nhúng nước mưa lạnh để hạ nhiệt độ cho nàng.
Đến buổi sáng, hơi thở của nàng đã ổn định, thân nhiệt dần dần trở lại bình thường nhưng hắn vẫn chưa thể yên tâm.
Trong ánh mắt lo lắng bất an của hắn, Nguyễn Linh Huyên chầm chậm mở mắt, tựa như một người vừa bị đánh thức, thậm chí còn mơ mơ màng màng nâng một bàn tay đặt lên trán mình, hoàn toàn quên mất đau đớn trên người mình.
“Ta không sao, chẳng qua là có thứ gì đó khiến ta bị nóng một chút…”
Ngón tay của nàng vừa chạm vào viên đá phỉ thúy trên trán thì bỗng nhiên, đá phỉ thúy vỡ vụn, rơi lả tả xuống mặt đất ngay trước mắt hai người, tỏa ra ánh sáng lấp lánh cuối cùng như ánh sao băng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play