Mặc dù cách nói này nghe như đang gây sự nhưng Nguyễn Linh Huyên không thấy bất cứ dấu hiệu nào trên mặt Tiêu Văn Cảnh, đành phải cho rằng mình suy nghĩ nhiều.
Nàng đang định trả lời thì một giọng nói vang lên từ bên trên.
“Hôm nay Nguyễn Lục cô nương đến học đường, là có chuyện gì à?” Tề phu tử vuốt râu sơn dương, ngồi trên ghế đặt câu hỏi.
Tại gia tộc, Nguyễn Linh Huyên xếp hạng thứ sáu trong số các huynh đệ tỷ muội, đôi khi Nguyễn Tri huyện cũng sẽ vỗ đầu nàng gọi là “Lục nha đầu bất hảo của nhà ta”, cho nên Tề phu tử mới gọi nàng như vậy.
Phu tử vừa dứt lời, mấy tên tay sai ủng hộ Tiết Quý lập tức cười ầm lên, chỉ có mình Tiết Quý đanh mặt, hiếm khi không cười nhạo Nguyễn Linh Huyên khi thấy nàng bị phu tử mỉa mai.
Tề phu tử lại lần nữa hắng giọng, ra hiệu cho các học sinh bên dưới im lặng.
Trong tiếng cười nhạo, vẻ mặt Nguyễn Linh Huyên vẫn rất bình tĩnh, không tỏ vẻ khó chịu, rất giỏi chịu đựng.
Tề phu tử vuốt râu.
Đối với một học sinh không thích học tập như Nguyễn Linh Huyên, Tề phu tử cũng từng đau đầu một đoạn thời gian, thật sự không quản được nên mắt nhắm mắt mở cho qua, tránh cho tức giận quá mức làm tổn thương thân thể thì không có lời.
Ông ấy nghĩ rằng tiểu cô nương còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chờ sau này lớn lên một chút thì có lẽ sẽ chín chắn thông suốt hơn, sẽ kiên nhẫn chịu học hành.
Chờ tiếng cười lắng xuống, Nguyễn Linh Huyên mới đứng dậy, quy củ hành lễ.
“Tề phu tử an hảo. Gần đến Đoan ngọ, sông Lâm Giang có hoạt động đua thuyền rồng, học sinh rất muốn đi xem nhưng mẫu thân nói rằng, chỉ khi nào học sinh đạt được hạng Giáp của phu tử thì mới được đi xem, vậy nên học sinh đến đây.”
Tề phu tử: “…”
Đây thật sự là lý do mà ông ấy không thể ngờ tới.
Mặc dù không ngờ tới nhưng ông ấy vẫn hiểu được, bởi vì giải đua thuyền rồng của huyện Lâm An rất nổi tiếng, Đoan ngọ hằng năm sẽ thu hút các đội thuyền rồng của các thành trấn chung quanh đến đây tham gia thi đua. Đội ngũ giành chiến thẳng chẳng những nhận được phần thưởng dồi dào mà còn có một tấm biển đại biểu cho vinh quang.
Thế nên cạnh tranh rất gay gắt, cũng rất đáng giá để thưởng thức, hằng năm đã xảy ra không ít chuyện chỉ để tranh giành vị trí xem đua thuyền đẹp nhất.
“Ta nghe nói giải đua thuyền rồng lần này, huyện Tân Khang bên cạnh chuẩn bị một con thuyền rồng vàng sơn màu vàng óng, dài khoảng hai trăm thước, rộng bảy thước*, chà… Cứ phải gọi là oai phong!”
*Một thước bằng 1/3 mét, 200 thước gần bằng 66,67m, 7 thước gần bằng 2,31m.
“Thế đã là gì! Con thuyền Bách Niên Trạng Nguyên của huyện Lâm An chúng ta cũng không phải dễ ăn, lần này chắc chắn vẫn sẽ giành quán quân!”
“Đúng rồi đúng rồi! Các ngươi có biết Ngụy gia quân cũng sẽ phái đội tham gia không? Chắc là thân tộc của Ngụy Đại soái dẫn đội đến đây, không biết có được ngắm phong thái của Ngụy gia quân hay không!”
Đối với chuyện ăn chơi, đám hài tử lúc nào cũng thích. Nguyễn Linh Huyên vừa khởi đầu, các hài tử khác lập tức thảo luận hăng say, phu tử hắng giọng cũng vô ích.
Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên sáng rực, ngay cả Tiêu Văn Cảnh cũng có thể thấy rõ nàng thật sự rất muốn đi xem cuộc đua thuyền rồng.
Nhưng đua thuyền rồng thì có gì đặc biệt? Đừng nói là Lâm An có, ngay cả Thịnh Kinh cũng có.
Thực ra ba năm sống ở huyện Lâm An, Nguyễn Linh Huyên cũng từng được xem đua thuyền rồng hai lần, nói là mới mẻ thì cũng chẳng mới mẻ gì cho cam, chẳng qua năm nay không giống mọi năm, bởi vì năm nay có Ngụy gia quân tham gia.
Nguyễn Linh Huyên trời sinh có thiện cảm đối với võ tướng.
Nhưng Nguyễn gia lại là gia tộc quan văn.
Kể từ khi tằng tổ phụ Nguyễn Bằng Khang trúng cử, thành công đưa hàn môn Nguyễn gia đặt nửa bước chân vào một giai cấp mới, cho đến tổ phụ Nguyễn Quân An tam giáp cập đệ, từ Hàn Lâm viện thăng chức thẳng đến Đại Học sĩ, vào Nội Các phò tá triều chính, toàn bộ Nguyễn gia nhanh chóng biến thành dòng dõi thư hương, tân quý của văn đàn, đồng thời cực kỳ coi trọng việc dạy dỗ con cái, muốn phục chế và kéo dài vinh quang của gia tộc.
Điều đó càng làm nổi bật Nguyễn Linh Huyên tựa như trúc đẹp đẻ ra măng xấu, từ nhỏ đã không thích đọc sách viết chữ, ngược lại thích cưỡi ngựa săn bắn.
Nhưng có lẽ là vì trong thân thể của nàng có một nửa dòng máu của Mộc Vương phủ nổi tiếng nhờ quân võ, trời sinh sùng bái võ tướng.
Mà Ngụy gia quân vẫn gánh vác trọng trách trấn giữ Tây Nam, chiến công hiển hách. Ngụy Tiểu Tướng quân là lực lượng mới thuộc thế hệ bọn họ, lần đầu tiên xuất chiến đã dẫn dắt tám ngàn phiêu kỵ hành quân ngàn dặm, hoành tảo tây cảnh, bước vào lãnh thổ quân định như chốn không người, tiêu diệt hàng vạn quân địch, bắt sống quý tộc man di, hàng trăm đại thần, dê bò vô số, quả thực chính là Chiến Thần trong thoại bản, đồng thời cũng là người mà Nguyễn Linh Huyên sùng bái nhất ngoại trừ ngoại tổ phụ của nàng.
Tính kỹ hơn thì Ngụy Tiểu Tướng quân sinh ra vào năm Thuận Thiên thứ mười, lớn hơn nàng hai tuổi, tuổi tác này hẳn là vẫn đang sống ở nguyên quán Thái An của hắn ta.
Nghe nói hắn ta cũng từng xem cuộc đua thuyền rồng ở Lâm An, có khả năng chính là lần này!
Sao Nguyễn Linh Huyên không chờ mong cho được.
“Im lặng!!!” Tề phu tử dùng thước tre gõ lên bàn, tiếng vang bôm bốp khiến đám hài tử nhớ lại cơn đau lúc bị đánh mông, thế là tất cả đều im phăng phắc, ngoan ngoãn nghe phu tử nói chuyện.
Tề phu tử vuốt râu, nhìn gương mặt của Nguyễn Linh Huyên, thấy nàng mỉm cười đầy mặt, giống hệt một con mèo mũm mĩm rục rịch chuẩn bị trộm cá.
Nhưng cũng phải nói rằng dáng vẻ của nàng trông rất đáng yêu.
Khóe miệng của Tề phu tử co giật, cố gắng xụ mặt: “Hạng Giáp của lão phu không dễ lấy như vậy đâu.”
Nguyễn Linh Huyên chắp tay sau lưng, cung kính nói: “Phu tử hỏi con đi, lần này con nhất định sẽ trả lời được!”
Buồn cười, nàng đã mười sáu tuổi rồi, chẳng lẽ sẽ bị giáo dục vỡ lòng của bọn con nít gây khó dễ hay sao?
Mặc dù Nguyễn Linh Huyên không thích học tập nhưng dù sao cũng sinh ra ở Nguyễn gia, Nguyễn Nhị gia sao có thể cho phép nàng thật sự biến thành một kẻ mù chữ, thế nên trong quá trình trưởng thành đẫm máu và nước mắt của Nguyễn Linh Huyên vẫn luôn tràn ngập “chi hồ giả dã*”.
*Bốn tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa, người học chữ Hán là phải học cách dùng những tiếng này — Chỉ cái học hủ lậu hẹp hòi.
Nguyễn Linh Huyên học tập ba ngày trốn học hai ngày lười biếng, thế mà bây giờ lại buông lời ngông cuồng, các học sinh lại lần nữa cười ầm lên.
Chỉ có Tề phu tử không khinh thường nàng.
Ông ấy nghĩ rằng dù gì Nguyễn Nhị gia cũng là nhị giáp tiến sĩ, có khả năng đã dạy bổ túc cho Nguyễn Linh Huyên cũng nên.
Thân là nghiêm sư, ông ấy sẽ không dễ dàng cho phép Nguyễn Linh Huyên vượt qua.
Rối rắm một phen, Tề phu tử cầm thước tre nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay của mình, quyết định cho Nguyễn Linh Huyên đọc thuộc lòng một bài học mới học gần đây.
Kiến thức mà hài tử vỡ lòng được học đều là những câu đơn giản dị dễ hiểu, thuận miệng dễ nhớ, vậy nên đã nhiều năm trôi qua, Nguyễn Linh Huyên vẫn có thể nhớ rõ, không tốn công sức đã đọc thuộc lòng.
Đọc xong, nàng không quên đắc ý nhìn Tiêu Văn Cảnh.
Tiêu Văn Cảnh chống má, thờ ơ lật trang sách, vẻ mặt không quan tâm hơn thua.
Tề phu tử cũng không ngờ đầu óc của Nguyễn Linh Huyên thật sự có thể nhớ được bài học ấy. Ông ấy vẫn không chịu tin, rút ra mấy đoạn yêu cầu nàng đọc thuộc lòng lần nữa.
[Đệ Tử Quy] ấy à, Nguyễn Linh Huyên từng bị phạt sao chép không dưới năm mươi lần, đã sớm thuộc làu làu trong bụng, hoàn toàn không sợ phu tử hỏi mình.
Thấy đề bài này quá đơn giản, không thể làm khó nàng, phu tử hắng giọng rồi nói: “Lại nữa, ‘sự phi hữu ý, thí như vân xuất vô tâm’*, câu kế tiếp là gì?”
*Trích từ [Ấu Học Quỳnh Lâm]. Giải nghĩa: có những điều không phải là người ta cố tình làm vậy, ví dụ như vô tình buột miệng nói một câu gì đó.
Nguyễn Linh Huyên nhất thời bị kẹt.
Đệ Tử Quy đều chỉ có ba chữ, Tề phu tử bỗng nhiên toát ra một câu không đồng đều như vậy, khiến đầu óc của Nguyễn Linh Huyên nhất thời ngừng hoạt động.
Tề phu tử chờ một lát, thấy nàng không trả lời thì khịt mũi: “Cứ thế mà còn đòi nhận hạng Giáp của ta à?”
Con mắt của Nguyễn Linh Huyên xoay tròn, điên cuồng lục soát ký ức nhưng tiếc rằng đầu óc rỗng tuếch.
Trong Đệ Tử Quy có những lời này à?
Thấy Nguyễn Linh Huyên đứng ngây ra như phỗng, không trả lời được, phu tử hài lòng mở sách ra, bắt đầu dạy học.
Nguyễn Linh Huyên ỉu xìu ngồi xuống ghế, vừa ra quân đã bị đàn áp khiến nàng lâm vào trạng thái rất bị động.
“‘Ân khả biến thi, nãi viết dương xuân hữu cước’*, đây là câu nói trong quyển thứ nhất của [Ấu Học Quỳnh Lâm].”
*Giải nghĩa: Khi ân huệ được ban bố khắp nơi thì chẳng khác nào mùa xuân đến với dân chúng muôn nơi.
Tiêu Văn Cảnh bỗng lên tiếng nói chuyện với nàng, Nguyễn Linh Huyên mơ màng quay sang nhìn hắn.
“Hở?”
Hắn dùng khớp ngón tay gõ lên bìa sách màu xanh sẫm.
“Mà hiện tại, chúng ta vẫn chưa học đến [Ấu Học Quỳnh Lâm].”
“A!” Nguyễn Linh Huyên sững sờ, suýt nữa nhảy cẫng lên, tốn rất nhiều công sức mới ngăn cản bản thân, thấy Tề phu tử vẫn bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, nàng nhỏ giọng chỉ trích Tiêu Văn Cảnh: “Sao… Sao người không nói sớm cho ta biết?”
“Hửm? Chẳng phải chúng ta đã đường Dương quan, cầu độc mộc, ai đi đường nấy rồi à?” Tiêu Văn Cảnh chống má, ánh nắng chiếu lên gò má tái nhợt của hắn khiến làn da của hắn trong suốt như lưu ly, có vẻ cốt cách thanh tú, xinh đẹp vô cùng.
Chẳng trách lúc trước hắn chẳng nói một lời, hóa ra là chờ đến sau này rồi mới tính sổ!
“…” Nguyễn Linh Huyên khẽ hít sâu một hơi, cắn răng thắc mắc: “Vậy thì sao bây giờ người lại nói cho ta biết?”
“Ta sợ muội không biết mình chịu thiệt thòi chỗ nào.” Khóe môi của Tiêu Văn Cảnh hơi nhếch lên, cười như không cười, ngay cả nốt ruồi son dưới khóe mắt phải cũng trở nên vô cùng sống động.
Nguyễn Linh Huyên: “…”
Nàng im lặng sững sờ trong chốc lát.