Nguyễn Linh Huyên cố gắng mím môi nhưng vẫn không thể kiềm chế được khóe môi cong lên. Có thể thấy được rằng giờ phút này tâm trạng của nàng đang rất tốt.
Tiểu Tướng quân rất giống những gì mà nàng tưởng tượng, một thiếu niên lang đẹp trai xán lạn.
Từ khi còn rất trẻ hắn ta đã bảo vệ đất nước rồi, là anh hùng trong lòng mọi người, cũng là người mà nàng ngưỡng mộ.
"Mới gọi thế thôi mà muội đã vui vậy rồi à?" Tiêu Văn Cảnh liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng trong tích tắc rồi nhìn đi chỗ khác thờ ơ nói: "Thế sao ta gọi muội là Ngụyễn Miên Miên muội lại không vui vậy?"
Đây là cách gọi hắn tự nghĩ ra, gộp chung cả họ và tên mụ của nàng lại. Hơn nữa cái tên Ngụyễn Miên Miên này nghe rất mềm, cũng rất dễ bắt nạt.
Cho nên mỗi lần nghe thấy là Nguyễn Linh Huyên lại xù lông. Nàng nhíu mày thúc ngựa đuổi theo hắn rồi vội vàng la lên: "Ta nói rồi, không được gọi ta như vậy!"
"Ngụyễn Miên Miên." Tiêu Văn Cảnh lại càng muốn gọi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT