Gió mát kèm theo mùi hoa, Nguyễn Linh Huyên ngủ một giấc thật say nồng.
Mãi đến khi bị Vân Phiến nhẹ nhàng đánh thức, nàng mới dụi mắt ngồi dậy, thấy bên cạnh là Tiêu Văn Cảnh cũng vừa tỉnh giấc, nàng không khỏi buồn cười.
“Người cũng ngủ à?”
Mới đầu còn cổ hủ ngoan cố, chẳng phải thoáng chốc cũng ngủ chung với mình hay sao? Nguyễn Linh Huyên cười cong đôi mắt.
Tiêu Văn Cảnh cúi đầu phủi rơi lá cây và hoa lựu rụng trên người mình.
Ban đầu hắn không định ngủ nhưng nghĩ đông nghĩ tây, bất tri bất giác nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
“Ta nói không sai mà đúng không? Người nên trải nghiệm một số chuyện thú vị trong đời, sẽ vui hơn là đọc sách nhiều!” Nguyễn Linh Huyên chỉ vào cuốn sách bị Tiêu Văn Cảnh cầm trên tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT