Khí Thiếu Tu Tiên

Chương 1: Trọng sinh


2 tháng


"Cao Hàn, nếu anh còn có chút lương tâm thì đồng ý chuyện này đi, đừng quên thân phận và địa vị của anh đều là được Đường gia cho.”

“ Không có Đường gia thì cũng không có anh ngày hôm nay đâu. Đừng nói đến chuyện cha mẹ nuôi anh đã phá sản, kể cả không phá sản thì họ cũng không thể nuôi dạy anh như ngày hôm nay đâu”

“Để tay lên ngực tự hỏi đi, từ khi anh về Đường gia, cha tôi có bạc đãi anh quá nửa phần không? Ông ấy đã toàn tâm toàn ý chiếu cố anh như vậy, cho anh ăn ở miễn phí, còn cho anh đi học đại Bồng Lai học viện, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới việc báo ân?”

“Nếu không phải là cha ta, chỉ bằng năng lực ít ỏi của cha mẹ nuôi anh , đừng nói đưa anh đi Bồng Lai học viện tu luyện, có khi cả 2 chữ Bồng Lai đều chưa từng được nghe qua đi.”

“Tôi cho anh thời gian năm ngày, anh thử ngẫm lại đi.”

Đường Tâm Ngữ nói xong liền xoay người, ngẩng cao cái cổ thiên nga, ngạo mạn trở lại nơi xa hoa truỵ lạc khu Thiên Ngu .

Cao Hàn, chính xác mà nói là đến từ thế giới tương lai, hắn là một sát thủ, vốn dĩ hẳn đang chấp hành nhiệm vụ ở mỗ viên trên tinh cầu, kết quả là hai viên tinh cầu chạm vào nhau, một vụ nổ thật lớn xảy ra, chiến hạm phụ cận cũng bị liên lụy, hắn cũng không thoát được.

Hắn cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng vừa mở mắt đã thấy mình đang nằm tại toilet của 1 khu giải trí, trên mặt đất còn có một bãi máu, giữa ngực giống bị một trận hỏa thiêu, vô cùng đau đớn.

Cao Hàn vừa ra khỏi nơi giải trí thì từ phía sau Đường Tâm Ngữ liền đuổi theo và nói một đống thứ hắn nghe không hiểu, sau đó kiêu căng, ngạo mạn rời đi.

Hoàn cảnh lạ lẫm, kiến trúc cũ kỹ, trong đầu đột nhiên xuất hiện thêm ký ức xa lạ, nói cho Cao Hàn biết hắn đã sống lại ở xa xôi cổ địa cầu.

Chủ nhân thân thể này cũng tên là Cao Hàn, tu luyện đảo hành nghịch thi, tại thời điểm trước khi hắn tới thì đã chết.

Đường Tâm Ngữ là em họ của nguyên chủ, khi nguyên chủ còn nhỏ, cha mẹ ruột bởi vì tai nạn máy bay mà bỏ lại hắn, cùng đi báo danh ở âm tào địa phủ.

Bởi vì họ hàng, gia tộc của nguyên chủ đều không tới tìm hắn, nguyên chủ bị đưa đến cô nhi viện, sau được cha mẹ nuôi hiện tại nhận nuôi.

Thẳng đến bác của nguyên chủ Đường Chấn Bình tìm tới, đem hắn đến Đường gia, lúc sau lại đưa hắn vào học Bồng Lai học viện.

Học viện Bồng Lai là một trường học tu tiên cao giáo danh xứng với thực tu tiên tại Hoa Quốc, cũng là học viện duy nhất, bên trong học sinh không phú cũng quý, học sinh bình thường không phải không có, chỉ là số lượng rất ít, nếu nguyên chủ không tìm lại được thân phận, dưới tình huống không có tài nguyên để tu luyện thì đến ngạch cửa của học viện Bồng Lai cũng không chạm được.

Đường gia xác thật có ân đối với nguyên chủ, chỉ là loại ân tình này lại được thành lập dưới tình huống bọn họ chuẩn bị lợi dụng nguyên chủ.

Anh trai Đường Tâm Ngữ - Đường Minh Hạo là con trai duy nhất của Đường gia, Đường gia ở Thanh thành có lẽ có danh vọng rất cao, nhưng cũng chỉ là một trong nhiều chi nhánh của nhà chính Đường gia

Mỗi cách mười năm nhà chính sẽ yêu cầu các chi nhánh phái ra một thành viên gia tộc, người này chỉ có thể là thành viên trẻ tuổi thuộc chi nhánh đó, mặt ngoài là vì làm vẻ vang gia tộc, kỳ thật lại là thủ đoạn của nhà chính để sàng chọn thành viên gia tộc , loại này thủ đoạn là sẽ muốn mạng người. Nếu không Đường Chấn Bình cũng sẽ không để nguyên chủ thay thế Đường Minh Hạo đi.

Phía nhà chính cũng không yêu cầu cần thiết là người họ Đường, chỉ cần là chi nhánh, thân thích thì đều có thể, mà thế hệ Đường Minh Hạo này thì trừ bỏ hắn ra cũng chỉ còn lại nguyên chủ.

Đường Chấn Bình không tìm nguyên chủ thì còn có thể tìm ai, Đường Minh Hạo có bao nhiêu bản lĩnh, cha hắn rõ ràng nhất, đưa hắn đi chính là tự sát.

Đường Chấn Bình dùng tài nguyên bồi dưỡng nguyên chủ, khiến cho nguyên chủ đối hắn khăng khăng một mực, chút nào không nghi ngờ nguyên nhân Đường gia tìm tới hắn, nhưng Đường Tâm Ngữ cùng Đường Minh Hạo lại không thích nguyên chủ.

Tuy rằng nguyên chủ là thay thế Đường Minh Hạo đi nhà chính , nhưng đây cũng là một cơ hội trở nên nổi bật cơ hội, ở trong lòng hai anh em, lại cảm thấy nguyên chủ chiếm được tiện nghi rất lớn, thường xuyên nhằm vào nguyên chủ.

Nhưng chính cái việc bọn họ coi như trò đùa lại gây ra cái chết của  nguyên chủ.

Nguyên chủ cũng là trước khi chết mới biết được chân tướng, bởi vì hắn ở trong WC của khu giải trí, nghe lén bằng hữu của hai anh em nói chuyện, bọn họ biết hai anh em Đường Minh Hạo không thích nguyên chủ, thì tự nhiên cũng khinh thường nguyên chủ, lời lẽ nói ra sẽ không dễ nghe.

Một năm thân tình đều chỉ là âm mưu, nguyên chủ là người trọng tình thân, lập tức khí huyết công tâm, hơn nữa Đường Tâm Ngữ đã từng lừa nguyên chủ tu luyện cuốn công pháp mà bị cô ta xé đi một tờ.

Bộ công pháp kia là Đường Chấn Bình đưa cho nguyên chủ, chẳng qua chuyển giao từ Đường Tâm Ngữ, mà Đường Tâm Ngữ không thích nguyên chủ, vì thế xé đi một tờ làm nguyên chủ nhìn không ra nơi khuyết thiếu, nguyên chủ tu luyện theo trình tự không đúng, thân thể tự nhiên tồn tại tai họa ngầm, chỉ cần có cơ hộ liền sẽ hoàn toàn bùng nổ, cái này cơ hội chính là chân tướng Đường Chấn Bình đối tốt với hắn.

Linh hồn nguyên chủ tuy rằng biến mất, nhưng sự thống khổ khi bị phản bội vẫn còn lưu tại trong trí nhớ.

Cao Hàn vặn vẹo khuôn mặt một lát, mới tạm thời áp xuống chấp niệm thống khổ của nguyên chủ.

Tình huống của nguyên chủ, kỳ thật cũng có nửa phần tương tự cuộc đời hắn, hắn đã từng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, sau lại nhà tan cửa nát, hắn biến thành cô nhi, chỉ là không có may mắn như nguyên chủ, có cha mẹ nuôi yêu thương mà từ nhỏ hắn đã phải tự lập, đừng hy vọng người khác cho hắn cái gì, hoặc đối tốt với hắn, kia có thể là mật ngọt chết ruồi, tựa như cữu cữu nguyên chủ Đường Chấn Bình.

Cao Hàn lau sạch trên mặt không tự chủ được tràn ra nước muối sinh lí, cất bước rời khỏi nơi giải trí, trở về Đường gia.

Đường Chấn Bình cùng Đường phu nhân đang ở phòng khách xem tin tức, hình ảnh vợ chồng ấm áp, làm trong đầu Cao Hàn không tự chủ được hiện lên hình ảnh bọn họ một nhà bốn người  hoà thuận vui vẻ, sự ấm áp của ánh đèn màu vàng cũng không thuộc về nguyên chủ, đây là nỗ lực một năm của nguyên chủ cũng không thể chen vào bầu không khí, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu sự tồn tại hắn đã bị cự tuyệt.

“Cao Hàn, sao cháu đã trở lại, không phải là cùng Minh Hạo, Tâm Ngữ ra ngoài chơi cùng nhau sao?” Đường Chấn Bình nghe được tiếng bước chân quay đầu, nhìn Cao Hàn trở về một mình.

Đường phu nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không tỏ vẻ gì, vị này và con cái bà ta là cùng chiến tuyến, chỉ ngầm đối Cao Hàn không mặn không nhạt, bên ngoài tỏ vẻ cao thượng là bởi vì do Đường Chấn Bình dặn dò.

“Bọn họ còn đang chơi cùng bằng hữu ở khu giải trí, cháu quay về trước vì có chuyện nói với bác.” Cao Hàn nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo xuống.

Quần áo trên người hắn nhìn thế nào cũng không hợp với dáng người nguyên chủ, đây là Đường phu nhân gọi người đưa tới, không phải lớn hơn một size thì chính là nhỏ đi một size, nhưng nguyên chủ chưa bao giờ nói.

Đường Chấn Bình kinh ngạc hạ mi, không phải bởi vì Cao Hàn nói, mà là bởi vì thái độ cùng ngữ khí của hắn, tựa như đột nhiên có vài phần tự tin, mặt mày chi gian càng thêm phần kiên định và sắc sảo, thiếu vài phần ôn hòa.

“Cháu muốn nói chuyện gì với bác?” Đường Chấn Bình cảm thấy cháu ngoại đi ra ngoài một chuyến khi trở về khí chất đều thay đổi.

“Cháu muốn dọn ra ngoài.”

Cao Hàn nhẹ nhàng bâng quơ nói giống như ném một quả bom xuống mặt nước phẳng lặng của Đường gia.

Đường Chấn Bình bỗng nhiên đứng lên, tỉ mỉ mà nhìn Cao Hàn, “Vì sao đột nhiên cháu lại có suy nghĩ này, có phải có ai nói gì với cháu không?” Dứt lời còn liếc Đường phu nhân một cái.

Đã làm vợ chồng vài thập niên, Đường phu nhân lập tức hiểu ý mà đứng lên, đi ra ngoài gọi điện thoại kêu Đường Minh Hạo cùng Đường Tâm Ngữ trở về.

“Không ai nói gì với cháu cả, chỉ là từ nhỏ cha mẹ nuôi của cháu đã dạy rằng làm người thì phải có lương tâm, cậu toàn tâm toàn ý chiếu cố cháu nhưng cháu vẫn không thể luôn làm phiền tới cậu được. Trong một năm nay, cháu đã ra ngoài làm thêm, tích góp được chút tiền, có thể tự nuôi sống bản thân được rồi.” Cao Hàn đi thẳng vào vẫn đề làm Đường Chấn Bình không kịp trở tay.

“Cháu ra ngoài làm thêm? Không phải mỗi tháng bác gái cháu đều cho cháu tiền tiêu vặt sao? Không đủ tiêu thì có thể nói với bác mà, không cần nhất thiết phải dọn ra ngoài như vậy.” Đường Chấn Bình cũng không nghĩ là hắn thực sự dọn ra ngoài nhưng ông ta có thói quen đặt mọi thứ trong tầm kiểm soát.

“Bác gái có cho cháu tiền tiêu vặt, cháu đặt riêng trong một tài khoản, chưa từng dùng đến vì cha mẹ nuôi dạy cháu không thể vô duyên vô cớ thoải mái sử dụng tiền người khác như vậy.” Cao Hàn bình bình đạm đạm nói, hắn chỉ tới để thông báo chứ không phải hỏi ý kiến.

“ Bác cháu sao lại là người khác được……” Đường Chấn Bình nhìn hắn bướng bỉnh, không tự chủ nhớ đến người em gái năm đó cố chấp bỏ nhà ra đi, một khi đã đưa quyết định thì ko thể bị người khác thay đổi.

“Cháu thực sự muốn dọn ra ngoài?” Đường Chấn Bình trầm mặt xuống hỏi.

Cao Hàn gật đầu, từ khi hắn thừa kế ký ức của nguyên chủ liền có quyết định này. Ở Đường gia sẽ rất vướng tay vướng chân, nhiều chuyện hắn muốn làm rất khó để thực hiện.

Đường gia khinh thường nguyên chủ nhưng không những bị anh em Đường Minh Hạo nhắm vào mà còn có quản gia, người hầu tự ý tiến vào phòng nguyên chủ, chưa bao giờ gõ cửa trước, hoàn toàn không có sự riêng tư.

Đường Chấn Bình hít thật sâu một hơi, “Nếu cháu dọn đi, chịu nhọc chịu khổ, trong lòng bác cũng không yên tâm. Về sau khi xuống cửu tuyền gặp cha mẹ cháu thì bác biết ăn nói như thế nào với họ?”

“Cha và mẹ cũng đã nói qua rằng người trẻ tuổi ăn chút khổ cũng không tính là cái gì, chịu được khổ trước thì tài phú mới đến sau. Cháu đã không còn là trẻ con nữa rồi, bác không cần phải lo lắng cho cháu như thế.” Cao Hàn rũ mắt xuống, cha ruột nguyên chủ từng nói như thế, kì thực cha mẹ ruột của hắn cũng từng nói qua mấy đạo lý như vậy.

Đường Chấn Bình cũng nhìn ra được thái độ kiên quyết của hắn như vô luận mình nói cái gì thì đứa cháu ngoại này đều không thay đổi quyết định. Điểm này thực sự giống người em gái đã mất của ông ta.

“Được, bác đồng ý với lựa chọn của cháu”

“Lão gia, ông……” Đường phu nhân vừa trở về liền nghe được chồng mình nói như vậy. Bà ta chau mày, không rõ vì sao chồng bà lại đồng ý để hắn dọn ra ngoài ở sau khi đã dùng trăm phương ngàn kế để đưa người về.

Đường Chấn Bình nhắc tay ngăn bà ta nói tiếp, nói với Cao Hàn: “Bác tôn trọng quyết định của cháu, nhưng vẫn có yêu cầu, cháu dọn đi chỗ nào phải nói với bác, mỗi ngày phải báo bình an, hôm nay đã muộn, muốn dọn đi thì nhanh nhất hãy để ngày mai, bác sẽ giúp cháu tìm chỗ ở mới.”

Cao Hàn gật đầu: ”Vâng ạ”

Cái gọi là báo bình an chính là muốn nắm giữ hành tung của hắn. Được cho phép, Cao Hàn trở về phòng.

Lưu lại sắc mặt âm trầm của Đường Chấn Bình và sắc mặt lo âu của Đường phu nhân. Dựa vào thính giác của Cao Hàn, đứng ở hành hang cũng có thể nghe được Đường phu nhân đang cầu tình cho con gái mình, mong Đường Chấn bình đừng mắng con gái quá tang nhẫn.

Lấy tính tình của Đường Chấn Bình thì đương nhiên không có khả năng. Việc tốt không thành, Đường Tâm Ngữ, lần đầu tiên bị Đường Chấn Bình tát một cái. Đêm đó tiếng khóc nháo tràn ngập Đường gia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play