Cúp máy xong, việc đầu tiên Trần Bạch làm là cúi đầu, đổi tên liên lạc từ [Hoắc Xuyên] thành [Thần Tài] với lòng kính trọng sâu sắc.

Vừa cất điện thoại, thang máy dừng lại.

Trên đường về, anh ghé qua thư viện.

Từ trung tâm thành phố về khu phố cũ quen thuộc, tay anh đã cầm cuốn "Nghệ thuật diễn xuất".

Xã hội hiện đại cạnh tranh khốc liệt, làm thế thân cũng cần kỹ năng chuyên nghiệp cao. Trần Bạch hiểu rõ quy luật sinh tồn, và quyết định bắt đầu từ đây.

Cầm sách đi ngang phố, anh thấy tiệm sửa khóa mở cửa nhưng không có người. Nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy ông chủ kiêm chủ nhà đang trò chuyện với mấy chủ tiệm khác, bên cạnh là đứa cháu nội.

Chủ nhà cũng thấy anh, vẫy tay gọi lại chuyện trò, mấy ông chủ khác cũng nhiệt tình chào.

Sau chuyện lần trước, biệt danh của anh ở khu phố cũ đã từ "thanh niên ăn không ngồi rồi" thành " anh chàng vào viện".

Chàng trai chen vào đám chủ tiệm, xoa đầu cháu trai chủ nhà, mới biết họ đang bàn tán chuyện bên cạnh.

Họ kể khu phố cũ bên cạnh bị rào một nửa, cả nhà máy bỏ hoang cũng vậy, mấy ngày nay người ra vào tấp nập, nghe đồn có đoàn phim sắp quay ở đây, còn là hai đoàn khác nhau.

Mấy ông chủ sống ở đây bao năm chưa từng gặp chuyện này, nhất là một lúc đến hai đoàn, trông họ rất hứng thú, còn cười bảo không chừng được gặp ngôi sao nổi tiếng.

Trần Bạch cũng cười, cười xong chủ nhà chợt nhớ ra điều gì, tiện thể nói với anh, căn bên cạnh vẫn bỏ trống đã có người ở, hôm nay chủ nhà mới nhờ thay khóa, có vẻ sẽ ở đây một thời gian.

Anh thấy vẻ mặt chủ nhà hơi lạ khi nói chuyện, nhưng cũng chẳng để tâm, chỉ ừ một tiếng.

Đằng sau câu nói đơn giản là một câu chuyện buồn.

Lần trước, hàng xóm quên chìa khóa nhờ anh mở cửa. Lần này đổi khóa luôn, chắc anh ta đánh mất hẳn rồi.

"Đây là hai chìa dự phòng cậu ta yêu cầu," chủ nhà buông tay cháu, móc từ túi ra hai chìa khóa, nói tiếp, "Bác làm xong rồi, nhưng tối nay cậu ta mới về, bác không ở đây, phiền cậu đưa giúp nhé."

Ông chủ ít khi ở cửa hàng, qua hôm nay chẳng biết bao giờ mới quay lại, chìa khóa càng sớm đưa càng tốt.

Trần Bạch nhận lấy, không nán lại lâu.

Hôm nay chủ nhà ở đây nên anh không cần trông cửa hàng. Trần Bạch xoa đầu thằng nhóc lần nữa rồi rời khỏi nhóm trò chuyện của mấy ông chủ tiệm. Đang rảnh rỗi, anh định về nhà đọc cuốn sách mới mượn.

Lên cầu thang, móc chìa khóa ra, Trần Bạch liếc nhìn cửa nhà bên. Ổ khóa đúng là đã thay mới, tuy không khác mấy nhưng anh từng ngắm kỹ nên nhận ra sự khác biệt.

Tội nghiệp anh hàng xóm.

Chỉ thương hại một giây, anh quay người vào nhà, đóng cửa gọn gàng.

Tối nay còn phải livestream, ăn tối sớm, buổi chiều thực ra chỉ có chút thời gian ngắn ngủi để đọc sách. Gần đến giờ phát sóng thường lệ, hàng xóm vẫn chưa về. Trần Bạch không đợi nữa, đeo tai nghe bật game.

Cả ngày không nghỉ ngơi mấy, đến giờ tinh thần không còn tốt lắm, trước khi bắt đầu anh rót một cốc cà phê đen dự trữ.

Màn hình game còn đang tải, phòng livestream đã mở. Vừa lên sóng đã có nhiều người vào.

Mấy ngày nay lượng người vào phòng tăng vọt, anh không rõ chuyện gì xảy ra, đoán là lên bảng xếp hạng nào đó, độ phủ sóng lớn hơn trước. Số lượng khán giả tăng, anh vẫn như cũ, chỉ kéo dài thêm nửa tiếng.

"Được rồi, xin chào mọi người... Đang uống gì à? Cà phê đen."

Đôi mắt xám nhạt liếc nhìn góc trái dưới màn hình, bình luận liên tục hiện lên. Trần Bạch chào hỏi xong, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, nhăn mặt, thốt lên chân thành: "Dở quá."

[Đồng cảm ahuhu]

[Cà phê đen có khách hàng mục tiêu là ai vậy? Uống vào là muốn ói luôn!]

[Sao trên đời lại có người không thích cà phê đen chứ! (ảnh_không_thể_tin_nổi.jpg)]

[Nhị Bạch giờ uống cà phê, tối nay ngủ được không đây]

Trần Bạch đặt cốc xuống, liếc qua bình luận, nói: "Ngủ được, tôi là kiểu nằm xuống là ngủ luôn ấy."

Game cuối cùng cũng tải xong, anh di chuột đến danh sách bạn bè, nói: "Để xem nào, hôm nay có đồng đội nào online không."

[Đồng đội, ý là mồi nhử]

[Để xem hôm nay lại xui xẻo đến lượt ai bị bắt làm mồi nhử đây x]

[Nhị Bạch và những con mồi vui vẻ của anh ấy (thắp nến cho đồng đội bị bắt)]

Chọn ngẫu nhiên một con mồi đang online, Trần Bạch bắt đầu chơi.

Uống cà phê nên tinh thần còn tốt, tối nay cảm giác tay rất ổn, thứ hạng tăng nhanh, đã gần bằng cấp cao nhất mà anh chàng nam phụ từng thuê chơi hộ. Anh không chơi tiếp nữa, vẫn chỉ kéo dài thêm nửa tiếng rồi tắt stream.

Gần 2 giờ sáng, bên ngoài cửa sổ tối đen, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt từ góc cửa sổ hắt vào.

Liếc nhìn doanh thu xong tháo tai nghe, tắt máy tính, anh vệ sinh cá nhân rồi ngay lập tức nằm xuống giường, đặt lưng là ngủ.

Tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ.

"..."

Vài phút sau, người vừa nằm xuống là ngủ trở mình.

Rồi vài tiếng sột soạt vang lên, người nằm trên giường ngồi dậy, đầu tóc rối bù đờ đẫn một lúc, lại nằm xuống, đặt lưng là ngủ.

Đặt lưng là ngủ, đặt lưng là ngủ... ngủ không được.

Nằm trên giường dùng bộ não quá tỉnh táo suy nghĩ một lúc, Trần Bạch bình tĩnh kết luận.

Hôm nay chắc uống cà phê hơi nhiều.

Không ngủ được, lại còn hơi đói.

Tối nay ăn quá sớm.

"..."

Giữa việc nằm tiếp và dậy đi kiếm đồ ăn, Trần Bạch chọn ngồi dậy với đôi mắt mở to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play